Chuyện là hôm nay mẹ bảo em đi chợ mua đồ và đương nhiên là hắn lại đi theo để xách đồ cho em.
Để tránh gặp người của ông nội nên hắn đã mặc đồ đen, bịt khẩu trang, đội mũ kín, theo em thì trông cứ như ăn trộm ấy.
- Đã bảo không cần đi theo rồi, anh cứ như này đi theo tôi kì chết đi được ấy.
- Nhưng mà mẹ cậu bảo mua bao nhiêu đồ như vậy, một mình cậu xách sao nổi? Với lại cô cũng nhờ tôi đi theo coi chừng cậu, phòng việc cậu ham chơi quên mua đồ về đấy
- Anh phiền thế? Tôi mặc kệ anh, thích làm gì thì làm.
Yujin bực mình bỏ đi trước, để hắn chạy theo sau. Rõ ràng việc đi chợ của em rất bình thường cho đến khi có cái đuôi là hắn theo sau. Đi chợ mà cứ đi ăn cướp vậy, xem người ta cứ nhìn vào em với hắn kìa, có ngại không cơ chứ?
- Đưa đây tôi xách cho, tôi thấy cậu sắp làm rớt hết đồ rồi đấy!
- Kệ tôi, anh cút ra đi!
Em lại dỗi nữa rồi, không biết sao mà hay dỗi thế chứ? Em trẻ con thật mà! Hắn chính là đang nghĩ vậy đấy.
- Này, có tung tích gì của thiếu gia chưa?
- Chưa nữa, cả tuần nay đã mất dấu cậu ấy rồi! Hỏi Shen thiếu gia thì cậu ấy bảo không biết.
Thôi không xong rồi, người của ông nội hắn đang ở đây. Hi vọng là bọn họ sẽ không nhìn thấy hắn.
- Anh làm sao đấy?
- Nhỏ tiếng thôi, đi nhanh lên!
Thấy hắn có vẻ lo lắng nên em quay ra hỏi hắn. Yujin dỗi thế thôi chứ em vẫn quan tâm hắn lắm, à không phải quan tâm đâu, chỉ là em tò mò thôi.
Nhưng em hỏi hắn không đúng lúc rồi, hai người của ông nội hắn đang đi ngay sau em và hắn kia kìa.
- Này anh làm cái gì thế?
- Giúp tôi, một chút thôi!
Để cắt đuôi hai người kia, Gyuvin đành đẩy em vào bức tường trong con hẻm gần đó, ôm lấy em, giả bộ cúi xuống hôn em.
- Má chứ! Thiếu gì chỗ để bày tỏ tình cảm đâu sao mà kéo nhau vào hẻm hôn hít thế kia? Giới trẻ bây giờ kì lạ thật!
- Cậu bớt nhiều chuyện lại, kệ người ta, mau đi nhanh!
Phù, may quá, bọn họ đi rồi. Lúc này Gyuvin mới nhẹ nhàng buông Yujin ra. Hình như ban nãy hắn run quá nên ôm em hơi chặt làm em khó chịu thì phải, có nên xin lỗi em không nhỉ?
- Là người của ông nội anh à?
- Ừ! Họ vẫn còn đang tìm tôi.
- Sao anh không nói chuyện với ông nội anh, có khi ông sẽ hiểu cho anh thì sao?
- Cậu không hiểu được ông nội tôi đâu. Thôi đi về nhanh đi, mẹ cậu đang chờ đấy!
Tự nhiên Yujin lại thấy tò mò về Gyuvin thế nhỉ? Mà ban nãy, hắn ôm em làm em ngại quá. Lúc đó, em còn có thể cảm nhận được từng nhịp thở của hắn và cả tiếng đập mạnh của trái tim em. Hình như có gì lạ lắm, là trong cảm xúc của em ấy, có gì đó rất lạ, ngay cả em cũng không biết đó là loại cảm xúc gì nữa. Nhưng sao em cứ không ngừng nghĩ về hắn thế nhỉ? Kim Gyuvin chết tiệt, làm em không ngủ được rồi đây này.
BẠN ĐANG ĐỌC
GYUJIN | VÌ EM
FanficLongfic | Kim Gyuvin × Han Yujin Đại thiếu gia × Học sinh cấp 3 ‼️Truyện hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhân vật là thật nhưng nội dung hư cấu. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức, không đem ra khỏi wattpad khi chưa có sự cho phép.