"Cậu đáng yêu lắm đấy".
Jimin lẫn nữa ngẩng người, không phải vì mới hơn một tuần trước cậu vừa khám sức khỏe tổng quát, tất cả đều không có vấn đề, nếu không Jimin đã nghĩ là cậu nghe lầm hoặc tự mình tưởng tượng ra.
Nhưng Taehyung vừa nói gì thế cơ? Anh nói ai đáng yêu? Cậu đáng yêu?
ĐÁNG YÊU???
Nhịp tim của Jimin tăng đáng báo động, có thể nói là tăng nhiều nhất trong năm nay. Jimin cứ nghĩ những năm qua cậu đã học rất thuần thục kỹ năng quản lý biểu cảm, nhưng ngay giờ phút này cậu mới hiểu ra, những bài học mà cậu học được trong suốt những năm qua không có gì có thể áp dụng được với Kim Taehyung cả.
Dáng vẻ bối rối đã hiện rõ trên mặt, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hai tai của mình đỏ rực lên thế nào qua độ nóng của nó. Jimin bất giác muốn đưa tay lên che hai tai mình lại, nhưng lại nhận ra hành động này trước mặt Taehyung có chút không hợp nên chỉ có thể cầm chiếc sandwich đã bị bỏ quên lên cắn một miếng.
Taehyung nhìn cậu lúng túng đến không biết nên nói gì nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh ăn bánh, khẽ cười. Tiếng cười trầm thấp truyền đến tai Jimin càng làm nó trở nên nóng hơn.
"Cậu... đừng có cười..."
Có lẽ là vì còn ngượng ngùng nên Jimin nói rất nhỏ, tuy nhiên Taehyung vẫn nghe được nó. Tiếng cười không còn nữa, không gian lần nữa trở nên tĩnh lặng, Jimin không nghe được tiếng động gì, chậm chạp ngẩng đầu lên liền va thẳng vào ánh mắt đầy ý cười của người đối diện.
"Nhìn này".
Taehyung thấy cậu đã ngẩng mặt lên liền đem tấm hình khi nãy đưa đến trước mặt cậu. Jimin nhìn tấm ảnh của mình trong điện thoại Taehyung không khỏi ảo não.
Sao mình có thể nhìn ngốc nghếch như thế này chứ?
Đó là suy nghĩ duy nhất của Jimin có thể bình luận về tấm ảnh đó. Trong ảnh, hai má cậu phồng lên vì đồ ăn trong khi mắt lại mở to sửng sốt nhìn thẳng vào máy ảnh. Trông cực kì, cực kì ngốc.
"Cậu... có thể xóa tấm ảnh được không?"
Jimin nhỏ giọng dè dặt đề nghị.
"Hửm? Tại sao?"
Tại sao gì chứ? Sao anh có thể giữ một bức ảnh cậu trông ngớ ngẩn thế này chứ, tấm ảnh này coi như đã chính thức được coi là lịch sử đen của Park Jimin cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
"Trông rất đáng yêu mà".
Taehyung lần nữa nhìn vào tấm ảnh rồi ngước mắt lên nhìn cậu như đang đối chiếu, vẻ mặt như không thể hiểu được tại sao cậu lại ghét bỏ nó như thế.
Jimin khóc không ra nước mắt, cậu thật lòng cảm thấy gu thẩm mỹ của Taehyung sau mười năm có vấn đề rồi.
"Mà khi nãy cậu có gì muốn hỏi tôi sao?"
Vấn đề này kết thúc trong sự thất bại thảm hại của Jimin, kết quả là Taehyung vẫn để tấm ảnh đó trong máy, không có chút nào là có ý muốn xóa nó đi. Anh bỏ điện thoại lại xuống bàn, lần nữa nghiêm túc hỏi cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vmin || The Best Moment Is Yet to Come
Фанфик"Tôi cảm thấy mình bị bệnh rồi". "Vậy cậu mau đến bệnh viện kiểm tra đi". "Không phải cậu là bác sĩ sao? Cậu không chữa cho tôi được à?" "Ồ... vậy trước tiên mời cậu thanh toán chi phí khám bệnh cho tôi trước đã". Kim Taehyung cảm thấy báo ứng của m...