13.

153 22 15
                                    

Có lẽ vì quá mệt, Jimin đã ngủ thiếp đi trên đường về. Vì không muốn đánh thức cậu, Taehyung đành cõng cậu về nhà mình.

Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đắp chăn cẩn thận, Taehyung ra ngoài rót một ly nước ấm rồi trở lại đặt xuống trên tủ đầu giường, anh ngồi xuống một bên nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu sau đó lấy thuốc từ trong túi ra, xem kỹ rồi lấy hai viên.

"Jimin à, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp, được không?"

Taehyung cúi người nói nhỏ vào tai và lay nhẹ người cậu. Jimin nhíu mày mơ màng gật đầu nhưng không tỉnh táo lắm, tiếp đến cậu cảm giác như mình được nâng lên tựa vào gối.

"Há miệng".

Jimin mắt còn chưa mở, ngoan ngoãn làm theo.

Taehyung đút cậu uống thuốc xong đỡ cậu nằm xuống như cũ, đợi người trên giường ngủ say mới ra ngoài.

Jimin ngủ thẳng một giấc đến sáu giờ tối, nếu không phải Taehyung gọi cậu thì chắc cậu còn ngủ được vài tiếng nữa.

"Hạ sốt rồi".

Taehyung sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ rồi nhìn con người đang ngồi thẩn thờ trên giường nhìn chằm chằm mình không thể nhịn cười.

"Dậy đi, rửa mặt sau đó ra ăn tối".

"Hôm nay đã làm phiền cậu nhiều rồi. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm".

"Ồ, hôm nào là khi nào? Tôi đặc biệt rất mong chờ đấy"

Taehyung hứng thú ngẩng đầu nhìn cậu.

"Xem cậu rảnh hôm nào thì nói tôi một tiếng".

Jimin làm như không thấy ánh mắt nóng rực của người đối diện, bình tĩnh ăn một muỗng cháo.

"Hôm nào tôi cũng rảnh, bây giờ cũng rảnh".

"..."

Không phải anh đang ăn sao, còn muốn cậu mời bây giờ?!

***

"Bác sĩ Park, hôm qua nghe nói cậu bị sốt, bây giờ đã khỏe chưa?"

Jimin nghỉ ngơi một tối đã gần như khỏe lại bình thường, dù Taehyung có khuyên cậu nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa nhưng ai kia nhất quyết không nghe, thế là anh đành chở cậu đi làm như bao ngày.

"Tôi đã khỏe rồi, cảm ơn bác sĩ Hwan".

"À bác sĩ Park đã ăn sáng chưa, tôi có chuẩn bị một phần đồ ăn sáng, cậu nhận nhé".

Bác sĩ Hwan nở nụ cười, đưa một túi đồ ăn đến trước mặt cậu. Jimin có chút lúng túng không biết phải làm sao, một vì cả hai không thân không thiết, nhận đồ của người ta giống như cậu đang nợ người ta vậy, mặc khác là vì từ nãy đến giờ luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cậu, Jimin cảm thấy có chút áp lực.

Cậu thật sự không ngờ đến tình huống này. Trước kia thỉnh thoảng sẽ có người tặng đồ hay cố ý bắt chuyện với cậu, nhưng từ khi Taehyung đến thì hầu như chẳng còn ai đến cả. Dù sao cậu và Taehyung trong mắt người khác là một cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không hiểu sao hôm nay vẫn còn có người cố ý đến đưa bữa sáng. Không phải đang muốn đào góc tường chứ?

|| Vmin || The Best Moment Is Yet to ComeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ