Chương 11: Niềm tin

524 45 6
                                    

"Aaaahhhh!!"

"Osanai!!"

"Cẩn thận Mikey!!"

Một bóng hình cao lớn chạy ra đứng sau Mikey che chắn cho anh. Takemichi ngạc nhiên mở lớn mắt, trong lòng nổi lên một tia lo sợ.

"Draken!!"

Draken nhíu mày nhìn Osanai đã mất ý thức nhưng vẫn cố chấp đuổi cùng giết tận Mikey. Hắn một tay giữ lấy tay cầm chai rượu của Osanai, một tay đặp lên lưng gã ta rồi thụi một cú dưới chân lên bụng. Ăn đau, Osanai ngất đi, tay cầm chai rượu vô lực rơi xuống tạo ra tiếng loảng xoảng chói tai.

"Osanai, tao sẽ chỉ cho mày biết tại sao mày thua."

"Hự.."

"Vì mày lạc lối vào con đường bất lương."

"Đòn này là của bố mẹ cô gái bị suýt hiếp đó dành cho mày đã gây ra."

Hình ảnh hôm trước hiện lên trong đầu Draken. Cô gái suýt bị hiếp kia băng bó nhiều chỗ dù đã được cứu, may mắn tinh thần cô tốt nên không bị chấn thương tâm lí. Bố mẹ cô ấy đã rất tức giận và chửi Mikey và hắn kể cả Takemichi, ân nhân của họ.

Nếu không phải do cả hai giữ Mikey không cho anh lao ra đánh người, nếu không phải cả ba cùng cúi đầu xin lỗi vì đã kéo người vô tội vào. Chắc cả bọn sẽ rất ăn năn, bố mẹ cô gái đó cũng rất đau khổ.

Draken vứt bỏ khuôn mặt trầm tĩnh thường ngày, khuôn mặt hắn rõ nét phẫn nộ khiến tất cả đều run rẩy sợ hãi: "Hiểu chứ? Bọn mày có muốn thử không!?"

"Tới dồn bọn tao vào chân tường sao?"

Draken lớn tiếng: "Trong đầu bọn mày hãy nhớ lấy cái tên Mikey!"

"Có kẻ nào muốn phàn nàn gì không?"

"Nếu không có, từ ngày hôm nay Moebius sẽ ở dưới trướng của bang Tokyo Manji."

Lời Draken vừa dứt, còi xe cảnh sát cũng vang lên như tiếp thêm cho bọn Moebius cái xúc cảm sợ hãi. Bọn chúng chạy loạn cả lên, ai cũng muốn chạy đi thật nhanh để không bị cảnh sát bắt.

"Khỉ thật, là cảnh sát." Draken cười gượng gạo, hắn nào ngờ có cảnh sát xuất hiện đâu chứ.

"Họ tới chúc mừng ta chiến thắng nhỉ?" Peyan tay đỡ lấy Pachin, cười cười bông đùa một câu.

"Chạy thôi Takemichi." Mikey xoay người, không quên nhắc Takemichi đang ngẩn ngơ đứng đó.

"Hả? Ừ..." Takemichi nhìn Mikey gật đầu rồi tới chỗ Draken kêu hắn: "Tao muốn Osanai."

Draken hiểu ý của cậu, liền quay đầu ra sau nói bọn Moebius: "Này Moebius, chúng mày chạy một mình nhé, bọn tao giữ Osanai lại."

"Vâng." Vài tên trong đó vâng dạ rất lễ phép.

Pachin bỗng dưng vùng tay ra khỏi Peyan, anh chạy đến chỗ Osanai trong tay liên tục mò túi quần nhưng không thấy thứ mình cần tìm đâu. Takemichi thấy Pachin tiếng lại gần, bên ngoài cậu nghe thấp thoáng tiếng cảnh sát đã tới nơi liền lao đến túm lấy tay Pachin chạy đi.

"Bọn mày tính đứng đó để bọn cảnh sát bắt à?"

Nhóm Mikey mới đầu hơi ngơ ngác tại sao Pachin lại chạy tới chỗ Osanai nhưng khi thấy Takemichi gọi bọn họ mới giật mình chạy theo.

[AllTakemichi] Thành viên "đặc biệt" của S62Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ