Chap 21

326 54 21
                                    

- chan á?? là đội trưởng á?

con sói to bự trên người cậu lại càng phấn khích, liếm tới liếm lui trên mặt khiến hwang hyunjin phút chốc đã trở nên ướt nhẹp. cậu cố vận dụng hết sức lực của cái thân tàn ma dại này, thì tất nhiên làm sao đẩy con sói to tổ chảng kia ra được. đang lúc hyunjin cậu dự định bỏ cuộc nằm bẹp một chỗ thì đột nhiên có tiếng rầm rừ. hyunjin đỡ trán. nếu bang chan đang ở đây thì tiếng rầm đó từ đâu mà ra, nội tâm hyunjin cũng ngầm đoán được.

phía dưới sân sau bệnh viện có một con sói đen to đùng đanh đá nhe nanh. dường như phát ra tín hiệu mãi nhưng đồng loại phía trên lại chẳng có lời hồi đáp. con sói đen hung dữ tru lên mấy tiếng nhưng cũng chẳng có tác dụng, liền sôi máu lấy đà, một động tác nhanh gọn phóng thẳng lên trên rồi bám vào lan can, trèo vào bên trong.

cảnh tưởng đồng loại của mình vô liêm sỉ tới mức đè tên nhân loại kia ra liếm tới liếm lui khiến sói đen không kiềm được sự khinh bỉ. nó lui lại hai bước rồi nhào đến hất cả con sói xám to lớn kia sang một bên. mấy tiếng đổ vỡ lại kì lạ chẳng làm kinh động đến ai, cũng chẳng có y tá nào chạy vào trong xem xét. kì lạ vậy nhỉ?

hwang hyunjin được giải thoát cũng thở phào rồi từ từ ngồi dậy. sói xám bất ngờ bị hất đi thì lại hiếu chiến đứng dậy nhe nanh dữ tợn, bị sói đen rầm rừ đáp lại bằng ánh mắt rực lửa thì giờ lại giống như cún nhỏ, uỷ khuất lui vào một góc co ro đến đáng thương. ấy thế nhưng ánh mắt vẫn như trước dán chặt vào hwang hyunjin.

- changbin hyung?

- muốn nói gì thì nói lẹ.

hyunjin cậu không khỏi dựng tóc gáy. đ-đang trong hình hài như thế, đừng có đột ngột trả lời cậu được không? làm giật hết cả mình. cậu dè chừng đi đến bên changbin, khụ khụ, thì tất nhiên vẫn đang là con sói đen dữ tợn. chỉ thấy tròng mắt của sói xám kia di chuyển theo từng bước cậu đi.

- là đội trưởng đúng không?

- ra khỏi đây đã.

sói đen cắn lấy cổ áo hyunjin, rồi như một cuốn phim tua ngược, changbin nhảy khỏi phòng bệnh rồi chạy đi mất. đại não hyunjin còn đang xoay mòng mòng vì lao thẳng ra ban công. chưa kịp định hình đã bị ném ngược về sau. hyunjin mím môi cố kiềm lại cảm giác muốn nôn đanh dâng lên trong người. nếu mà nôn chắc changbin hyung cạp cổ cậu ngay tại đây quá. thay đổi độ cao liên tục khiến tầm mắt hyunjin trở nên tối sầm, chỉ biết nắm chặt lấy phần lông sau gáy của con sói tổ chảng kia. mờ mịt giao phó tính mạng cho hai người kia.

changbin nhanh nhảu phóng vào những cái bóng được ánh đèn tạo ra, chưa đầy một phút đã ra khỏi thành phố, bắt đầu tiến vào khu rừng rậm ở ngoại ô. tốc độ kinh người doạ hyunjin sợ chết khiếp, đến hét cũng chả dám hét.

không dám mở mắt nên hyunjin chỉ có thể dùng tai phán đoán tình hình. mấy tiếng cành cây khô bị giẫm nát và giác quan bị tiếng gió phủ lấy hyunjin, cậu nhận ra bang chan đang điên cuồng đuổi theo sau.

chuyện gì xảy ra vậy chứ? đội trưởng dường như... dường như anh ấy khác hẳn với changbin hyung. dù đang trong hình hài một con sói đen, nhưng changbin hyung vẫn giữ được ý thức, anh ấy có thể nói chuyện, có nhận thức và nhận biết được mọi thứ xung quanh.

[chanhyun] sói đầu gỗNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ