Kwon Soonyoung ngáp một hơi dài, tay anh sờ soạn lung tung trên tủ đầu giường, tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Ánh sáng từ điện thoại làm Soonyoung nheo mắt lại.
"Hmm... mới có 6 giờ"
Cánh tay của Kwon Soonyoung đang định đưa lên mắt để che đi ánh sáng thì lại không tài nào cử động được, cứ như bị đóng băng vậy. Giật mình nhìn sang bên cạnh, Soonyoung lúc này mới nhớ ra là tối hôm qua vì sợ Jihoon giận rồi tránh né mình nên chờ lúc cậu ngủ say, Soonyoung đã len lét nâng đầu Jihoon lên, để cậu nằm lên cánh tay anh, đề phòng trường hợp bé ngốc thức giấc trước anh thì sẽ dễ dàng tẩu thoát. Để rồi bây giờ tê hết cả tay cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kwon Soonyoung cầm lòng chẳng đậu, trông thấy nét mặt của Lee Jihoon lúc say ngủ bên cạnh anh quá mức đáng yêu thì liền cười một mình như tên ngốc. Vẫn nhớ như in ngày mà Kwon Soonyoung cao ngạo bị mẹ ruột "thưởng" cho một bạt tay nóng hổi, anh đã giận lẫy Jihoon, mặc kệ người ta ngủ ở sofa rồi sau cùng cũng chỉ vì dáng vẻ lúc ngủ của cậu quá mức xinh xắn nên cũng cầm lòng chẳng đậu hệt như lúc này.
Trời vẫn còn sớm, Soonyoung cứ vậy mà thong thả nằm yên, tay lướt lướt điện thoại trong lúc chờ Jihoon thức giấc, qua gần nửa giờ sau, bé ngốc mới lim dim mắt, rục rịch trở mình.
"Em thức rồi đó hả Jihoonie?"_ Soonyoung nhỏ giọng hỏi vu vơ một câu nhằm thu hút sự chú ý.
Lee Jihoon thoáng giật mình, cậu nhìn Soonyoung đang thản nhiên xoa đầu mình rồi lí nhí trả lời anh. _"Vâng..."
"Kiệm lời thế cơ à? Còn không chào buổi sáng với anh nữa chứ"
Nhìn nét mặt của Jihoon, dù biết là cậu vẫn đang trong quá trình giận dỗi nhưng vì người này nổi giận thật lòng không hề đáng sợ chút nào nên Kwon Soonyoung mới có dũng khí trêu chọc cậu một câu.
"Xem ra có người vẫn chưa nhận ra bản thân suốt đêm nằm lên tay anh, ngủ một giấc tới sáng nhỉ?"_ Soonyoung cong môi, cười một cái rồi một hơi bật dậy, chống hai tay ngay hai bên vai của Jihoon, mặt đối mặt nhìn cậu. "Sao nào? Ngủ có ngon không? Tay anh tê lắm đấy Jihoonie~"
Lee Jihoon còn chưa kịp đưa ra chút phản ứng nào cho sự việc này, cậu đẩy Soonyoung ra trước khi anh hạ người xuống gần hơn, nhưng mà xem ra chút sức lực nhỏ nhoi này không thể nào so bì với Kwon Soonyoung được.
Kwon Soonyoung không phải cái gì cũng giỏi nhưng anh biết việc giỏi nhất mà anh có thể làm đó chính là nói ra những câu khiến cho Lee Jihoon phải đỏ mặt trong tích tắc. Mặc dù Soonyoung khá tự hào về chuyện này nhưng Jihoon thì khác, cậu cho rằng một người đàn ông như Kwon Soonyoung tốt nhất là không nên sở hữu loại "tài năng" này.
Jihoon có phần không hài lòng, cậu nhìn sang hướng khác, lãng tránh đôi mắt đầy tình ý của người đàn ông cùng chung chăn gối suốt bao năm nay với cậu rồi bĩu môi nói_"Thế thì đẩy em ra là được rồi còn gì"
Kwon Soonyoung khựng người, im lặng nhìn Jihoon đang chật vật tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh rồi nhẹ nhàng gọi tên cậu.
"Jihoon à, nhìn anh đi em"
Cũng không rõ cái tên "Jihoon" này có sức ảnh hưởng trong tim Kwon Soonyoung từ lúc nào, tông giọng của anh nâng lên một bậc, nâng niu gọi tên cậu, chỉ mong cậu thương anh, trao cho anh ánh nhìn như mọi ngày, để Soonyoung thôi lo lắng về khả năng Jihoon sẽ giận anh thêm nhiều ngày nữa. Đồng ý rằng Jihoon có thể giận, có thể buồn lòng vì cái miệng không biết ăn nói khéo léo của anh, nhưng làm gì thì làm, Soonyoung thật sự không chịu nổi khi bản thân bị Lee Jihoon cho ra rìa như thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SoonHoon] • Hãy Ra Lệnh Cho Anh
FanficKwon Soonyoung trước giờ không thích bị ép buộc, đối với anh, nếu định mệnh muốn cả hai phải ở cùng một chỗ với nhau thì hãy sống thật yên lặng để đôi bên bớt chút phiền phức. Thế nhưng từ lúc nào không hay, Kwon Soonyoung lại muốn Lee Jihoon hãy r...