Ngoại truyện 1

527 31 0
                                    

Thiếu niên vào phủ vào ngày mùng một tháng chạp*, qua hơn nửa tháng là đến đông chí*.

Kinh thành sau một đêm tuyết rơi đầy đón chào một ngày mới đến. Hướng mắt nhìn ra xa chỉ thấy một vùng trời trắng xóa, cỏ cây nhà cửa phủ một lớp màu bạc.

Sáng sớm, thiếu niên như mọi ngày vào thư phòng nghe tiên sinh giảng bài, vừa ngồi chờ vừa ôn tập lại bài học của ngày hôm trước. Giờ Thìn* đã qua, không chỉ tiên sinh mà ngay cả nhóm nha hoàn nhỏ cũng không thấy bóng dáng.

Cậu đang thắc mắc thì nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Thiền mang theo vài bông tuyết bay phấp phới bước vào, vui vẻ nói: "Hiệt Kính ca ca, tìm được huynh rồi!"

Cô nhóc thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu bèn vỗ đầu, "Úi, có lỗi quá, muội quên nói cho huynh biết, đông chí hằng năm tiên sinh đều không có mở lớp."

Thiếu niên xua tay, cười đáp: "Không sao."

Vốn dĩ cũng không quan trọng, tiên sinh có đến hay không cậu vẫn muốn đọc sách.

Song, Hạ Thiền lại chạy đến lấy quyển sách trong tay cậu, "Sao huynh lại học rồi, đi ăn bánh trôi thôi, mới vừa nấu đó, nóng hổi luôn."

"Bánh trôi?"

"Đúng đó, đi nhanh lên, bằng không sẽ bị Đông Tuyết ăn hết đó!"

Đôi mắt thiếu niên tối đi, cậu cúi đầu, "Hai muội ăn đi, không cần để phần ta."

Hạ Thiền khó hiểu, "Tại sao chứ?"

Thiếu niên một lần nữa cầm sách lên, có chút không yên nói: "... Không thích."

Thật ra không phải không thích, chẳng qua từ khi chào đời cậu đã không có mẹ, trong nhà lại vô cùng nghèo khó, mỗi ngày cha đều phải làm lụng vất vả kiếm tiền, dù đông chí có đến thì trong nhà cũng không có người nấu bánh trôi.

Quán nhỏ ven đường có bán, nhưng một chén phải tốn hai mươi văn tiền.

Nào có đứa trẻ nào không thích đồ ngọt, nhưng thiếu niên lại muốn tiết kiệm tiền đưa cho cậu nhóc Đại Ngưu sống cách vách, để cậu nhóc đó giảng lại những gì phu tử đã dạy trên lớp cho mình. Vì thế, cậu có tiền cũng không dám tiêu xài bậy bạ.

Vì lẽ đó, cho dù muốn ăn biết mấy thiếu niên vẫn tỏ ra không thích, còn tự an ủi bản thân rằng bánh trôi rất đắng, ăn không ngon chút nào.

Mưa dầm thấm đất, dần dần cậu không còn muốn ăn nữa.

Qua buổi trưa, Đông Tuyết vào phòng Hầu gia, thấy chén của y vẫn còn bánh dư chưa ăn bèn hỏi: "Hầu gia, không hợp khẩu vị của ngài sao?"

"Cũng được, chỉ là quá ngọt."

"Dạ? Nhưng muội thấy ngon lắm mà."

Hầu gia mỉm cười, "Nếu muội thích thì ăn nhiều chút."

Đông Tuyết ngây thơ vỗ cái bụng căng tròn của bé, "Dạ, muội ăn tận ba chén đó!"

Cô nhóc thu dọn chén đũa, đột nhiên nhớ tới điều gì đó mà kêu lên, "Không đúng nha, hôm nay phòng bếp chỉ chuẩn bị mỗi bánh trôi thôi, Hiệt Kính ca ca không ăn chẳng phải sẽ đói bụng sao."

Chàng vợ nghèo của Hầu gia dịu dàng [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ