Shadow ở Mỹ có một chỗ đứng vững chắc, là tổ chức mafia lớn nhất Los Angeles, vốn tưởng phải là một ông trùm cộm cán đến thế nào, hóa ra sáng lập nó lại là người Hàn Quốc.
Mẫn Vũ trước kia là con cháu nhà họ Mẫn, hay rõ ràng hơn chính là em họ Mẫn Doãn Kỳ. Thế nhưng mối quan hệ của hai anh em không mấy tốt đẹp, chung quy đều là xích mích từ thế hệ trước. Vì quyền thừa hưởng tài sản chia không đồng đều, bố của Mẫn Vũ và Mẫn Chí Trung chính thức cạch mặt, từ đó mối giao hảo của lớp trẻ cũng rạn nứt.Mẫn Doãn Kỳ không có tính so đo, hơn nữa còn là đối với kẻ hoàn toàn không có cửa để so với mình như Mẫn Vũ. Thế nhưng con người ta có một kiểu, cảm thấy không bằng sẽ sinh ra đố kỵ, ganh ghét, và Mẫn Vũ là kiểu người như vậy.
Vài năm trước gã rời khỏi Hàn Quốc đến Mỹ sinh sống, im bặt một khoảng thời gian lâu không có liên lạc. Dù sao thì ba mẹ gã cũng đã qua đời, gã chính thức thoát khỏi gông xiềng, buông thả bản thân mình, mà Mẫn Doãn Kỳ cũng không rảnh hơi để quan tâm.Nói Mẫn Vũ là một tên ngốc cũng hoàn toàn không đúng, đó đơn giản chỉ là sự đánh giá của Mẫn Doãn Kỳ dành cho gã, chứ thực Mẫn Vũ vẫn là người đầy toan tính, không thể xem nhẹ. Lần này quay về hoành tráng hết cỡ, vài năm im lặng thế mà thành ông trùm Shadow.
Mẫn Doãn Kỳ ban đầu không tin chuyện này, nghe qua thì đúng là không có khả năng. Thế nhưng thám tử điều đi lần nào gửi về cũng là một sấp thông tin không có gì mới mẻ, vòng quanh cả nước Mỹ cũng không tìm được điểm nào kỳ lạ. Đến lúc này đây Mẫn Doãn Kỳ mới thật sự tin, đứa em họ vô dụng đó của mình đúng là ông trùm của Shadow.
"Mẫn Vũ về nước rồi thưa anh. Người bên cậu ta liên lạc với em, nói muốn được chủ nhà là anh mời một bữa cơm."
Mẫn Doãn Kỳ nhìn đống giấy báo cáo của thám tử dày đặc chữ xanh chữ đỏ mà ngán ngẩm, hắn gấp lại bìa kẹp giấy, quẳng đống báo cáo không có tí giá trị, bỏ ra biết bao nhiêu tiền để đổi lại một đống giấy vụn. Mẫn Doãn Kỳ trầm mặt, suy nghĩ một hồi cũng không thể tránh mặt cái tên Mẫn Vũ này, thế nên đã đồng ý mời gã một bữa cơm.Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, Mẫn Doãn Kỳ biết chắc Mẫn Vũ lần này về sẽ đem thù xưa hận cũ ra mà tính, hắn cũng đã dự liệu từ trước, thậm chí khi SD21 còn đang nằm trong kho lạnh của Dược phẩm Shadow thì bằng chứng chứng Minh AmphetaMine là chất có trong ma túy đều đã được hắn in đầy ra đó.
Mẫn Doãn Kỳ đối với Mẫn Vũ cũng không có nửa điểm nể sợ. Mèo hoang thì vẫn mãi là mèo hoang, có nhe nanh múa vuốt cỡ nào đi nữa thì cốt cách cũng là một con mèo thấp kém, chung quy sẽ không vì vậy mà trở thành sư tử được.
Cũng không biết đã bao lâu rồi không gặp lại, Mẫn Vũ hiện tại khác xa cậu nhóc năm xưa. Gã ta trông có vẻ trưởng thành và điềm đạm hơn hẳn, bộ vest đen tuy thanh lịch nhưng lại lợi dụng quá nhiều phụ kiện lấp lánh, đủ để khiến Mẫn Doãn Kỳ ngay từ khi nhìn thấy đã híp mắt đánh giá: Phô trương quá đà.Bắt đầu bữa ăn không mấy thoải mái. Mẫn Vũ biết rõ thân phận bản thân hiện tại nên muốn thể hiện chút đỉnh đối với người anh họ này của mình, gã gắp hai ba miếng cá nướng rồi lại trưng ra cái bộ mặt đầy ghét bỏ, Mẫn Vũ đặt đũa xuống âm thanh có chút lớn.
"Thật ngại quá, lần này về nước phải phiền Lỳ ca một chút rồi. Như anh biết đấy, Shadow thật quá nhiều người đi, thế nên việc ăn uống ngủ nghỉ có chút rối ren. Anh sẽ không vì vậy mà trách tội đứa em họ này chứ?"
Trước khi đi Quân Quân đã nhắc nhở hắn, bảo hắn dù sao đi nữa Shadow cũng không phải thứ nên đụng vào, nên nhẫn nhịn một chút. Cậu vì lo hắn không kiềm được còn đặc biệt bảo An Hi đi cùng. Hắn dù sao cũng là người làm việc lớn, mấy lời công kích cũ rích này của Mẫn Vũ không đủ sát thương. Mẫn Doãn Kỳ nâng cao mi mắt, cũng theo động tác của Min Vũ mà đặt đũa xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[CV] yoonmin; bố dượng nhưng nằm dưới
FanfictionSummary: Là khi tôi nhìn em qua song sắt, lí tưởng về tình yêu là một thứ vô nghĩa đối của tôi biến mất, tôi yêu em. Bước vào đời em chỉ vì lợi dụng, tôi chưa từng nghĩ về mối quan hệ yêu đương với em. Nhưng rồi... Dượng yêu em, không phải là tình c...