Kỷ Ức nhanh chóng nhận được điện thoại từ tòa soạn, giục cô quay lại làm việc.
Cô đến văn phòng, nhận một số tài liệu từ chỗ đồng nghiệp, mở ra xem, đó là những tấm ảnh mới nhất chụp vùng Trung Nam Bộ của Myanmar khi bị cơn lốc xoáy Nagis quét ngang qua. Một trận lốc xoáy, mà con số tử vong đã vượt qua một trăm ba mươi ngàn người.
Thực tập sinh đứng bên cạnh cô đưa đến những tin tức đã được dịch xong xuôi về xung đột bài ngoại ở Nam Phi, hơn sáu mươi người tử vong.
...
Tất cả đều chẳng có gì thay đổi.
Mỗi phút mỗi giây đều đang xảy ra các loại thiên tai nhân họa, còn cô thì phải xử lý những thông tin này,sàng lọc biên tập xong thì công bố ra ngoài,đó chính là công việc của cô.
Nhưng cuộc sống của cô...
Kí ức ngồi xuống trước máy tính, cô mở màn hình,vào giây phút ấn nút mở máy, cô chợt nhớ đến cảnh bối rối mấy ngày trước.
Khi cô cùng Quý Thành Dương và ông nội Quý ra khỏi khu gia đình, cô đứng trước chiếc xe con màu đen có ông nội Quý ngồi bên trong, do dự mãi cũng không nói nổi lời từ biệt, "Bây giờ cứ gọi là ông". Ông hiểu rất rõ sự do dự băn khoăn của cô, "Đợi sau này đến lúc cần đổi xưng hô thì cứ từ từ thích ứng."
Quý Thành Dương đã nói với cô như thế.
Tối hôm ấy, Quý Noãn Noãn gọi điện tới, một mặt chúc mừng cô đã phá vỡ mọi trở ngại và trở thành một nửa của nhà họ Quý, mặt khác lại thì thầm oán trách, mong ước kết hôn từ nhỏ tới lớn của Noãn Noãn là Ký Ức sẽ làm phù dâu. Để hoàn thành ước nguyện này, thậm chí Noãn Noãn đã lén lút đặt đặt sẵn lễ phục phù dâu rồi, ấy vậy mà bây giờ kế hoạch này đã bị phá hủy hoàn toàn. "Mẹ tớ bảo, làm thế còn ra gì nữa, bảo thím út tương lai làm phù dâu cho con ư?" Noãn Noãn lầm bẩm, thở ngắn thở dài ở đầu dây bên kia cho tới tận khi họ cúp máy.
Vai vế hoàn toàn bị rối tung rồi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại lúc cô gọi chú út Quý lần đầu tiên, thì cô căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng được chàng trai trẻ tuổi cao hơn cô mấy chục centimet và có thể bế cô lên đặt trên cánh tay mà không thấy cảm thấy mệt mỏi này, mười mấy năm sau sẽ không được cô gọi bằng danh xưng như thế nữa, mà chỉ đơn giản ngắn gọn bằng ba từ : Quý Thành Dương.
Cô cuối cùng cũng hiểu, những người bây giờ và tương lai biết về tình cảm giữa cô và Quý Thành Dương sẽ nghĩ như thế nào, đến cô mỗi lần nghĩ về việc thay đổi xưng hô với người nhà họ Quý cũng đã cảm thấy khó xử thế này chứ đừng nói gì người ngoài.
Nhưng Quý Thành Dương vĩnh viễn có thể thản nhiên đối mặt.
Anh lúc nào cũng có sự thản nhiên vượt xa tuổi tác bản thân khi phải đối mặt với số mệnh và những ngăn trở liên tục này. Nhưng đông thời anh cũng có sự thản nhiên hoàn toàn không màng đến thế tục khi xác định tình cảm trong lòng mình.
Bởi vì Quý Thành Dương sắp phải phẫu thuật, nên vừa phục chức ngày đầu tiên, chủ nhiệm chỉ phân công việc buổi sang cho cô thôi. Buổi trưa cô trở về nhà, không nghe thấy bất kỳ tiếng động đi lại nào liền thay dép và vào các phòng để tìm anh, vì sợ anh đang làm việc nên cô không lên tiếng gọi. Khi đi vào cửa phòng đọc sách, cô mới nhìn thấy cánh cửa chỉ khép hờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[REUP - FULL] 1Cm Ánh Dương
Ficção GeralBiết nhau quá sớm, kỷ niệm quá nhiều nên họ cũng mơ hồ về nhau. Cô chỉ nhớ rằng, mình từng bất chấp tất cả để yêu anh, nhưng anh đã phụ cô. Đến khi cô trưởng thành, anh từ bỏ nghề ký giả chiến trường ở nơi bom rơi lạc đạn - nơi đã khiến mất đi ngườ...