"Các tác phẩm nghệ thuật của anh rất được đánh giá cao, có thể nào cho tôi hỏi anh đã tìm những ý tưởng từ đâu không?"Trong căn phòng đông đúc người qua lại, những phóng viên từ các tòa soạn và báo chí vây quanh Phuwin Tangsakyuen. Hôm nay, cậu là người nổi bật nhất. Phuwin đảo mắt xung quanh từ trái sang phải, những người đang chờ câu trả lời để nhanh chóng đăng tin mới nhất về buổi triển lãm. Ánh đèn từ máy ảnh chớp tắt khiến cậu trông như một ngôi sao hạng A, nhưng không phải, cậu chỉ là họa sĩ kiêm nhà điêu khắc với một chút tiếng tăm nhỏ bé, luôn hy vọng tác phẩm của mình có thể thay đổi cách nhìn của một số người.
"Vì xã hội này có rất nhiều thứ đáng lưu tâm nhưng chúng ta luôn bỏ qua nó. Tôi không tìm ý tưởng, những thứ tôi làm luôn có sẵn ở thế giới bao la ngoài kia, tôi chỉ là người hay để ý mà thôi" Phuwin trả lời.
"Có nhiều người có nhận định chung rằng, những buổi triển lãm của anh luôn tạo ra cảm giác buồn sau khi xem xong. Tại sao anh chưa từng thử làm gì đó tươi sáng, những chủ đề như tình yêu chẳng hạn?"
Phuwin khoanh tay. Đối với cậu, thế giới này có rất nhiều mặt tối, cậu muốn mọi người cùng nhau thay đổi mặt tối đó. Cậu trầm ngâm, cố gắng nhớ lại những chuyện vui đã từng xảy ra trong quá trình phát triển của loài người. Cậu vẫn chỉ có thể nghĩ về những thứ tiêu cực, cậu không muốn như vậy nhưng không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.
Quyền lực, lãnh thổ, tư tưởng,... nó làm con người tàn sát lẫn nhau. Tình yêu hẳn không đủ mạnh để chúng ta sống trong yên bình. Con người khi xem một cái gì đó buồn sẽ thường đọng lại nhiều cảm xúc hơn. Việc miêu tả một xã hội trần trụi như vậy, ít nhiều cũng sẽ có người đồng cảm. Liệu làm về tình yêu thì sẽ có ai chú ý không?
Phuwin hít một hơi thật mạnh rồi dõng dạc nói.
"Vì... tôi chưa từng thấy cảm động trước tình yêu" cậu cúi đầu chào tất cả và rời đi, hòa vào dòng người trong buổi triển lãm.
Rất hài lòng khi nhiều người quan tâm đến chủ đề của buổi triển lãm lần này, nhưng lòng cậu vẫn luôn thấy mệt mỏi. Ngủ không phải là cách giải quyết, có phải vì đã sống trong đóng tiêu cực quá lâu không?
Đứng một góc nhìn khách tham quan cho đến lúc thưa dần, rồi đến không còn ai nữa cậu mới yên tâm ra về.
7 giờ tối.
Thành phố Bangkok tấp nập người. Phuwin ngồi trong xe, mệt nhọc nhìn cảnh ùn tắc mà chán nản. Cậu cần đến tiệm sách cũ nhanh nhất có thể trước khi nó đóng cửa, có vài quyển sách cần phải mua, duy chỉ có tiệm sách cũ này là có bán những cuốn đã ngừng xuất bản. Thời đại công nghệ, chỉ cần lên mạng tìm thì sách nào cũng có, tùy cuốn còn có thể được đọc miễn phí. Tiện như vậy thì ai mà không thích. Nhưng Phuwin thì khác, cậu muốn cảm nhận từng trang giấy có mực in sẽ nhòe đi theo thời gian, cảm giác lúc phủi bụi cuốn sách đã bị cất giấu lâu năm là cảm giác tuyệt nhất.
Mãi mới đến được cái tiệm sách chật hẹp trong khu chung cư mục nát. Còn vài phút nữa là tiệm sách đóng cửa. Phuwin nài nỉ ông chú trông coi tiệm, cậu xin 10 phút, cậu sẽ ra về đúng giờ đóng cửa. Thấy cậu là khách quen nên ông ta cũng vui vẻ cho vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[PondPhuwin] Hiraeth - Được gặp em
FanfictionGặp được cậu thế giới này nhưng tôi sẽ yêu cậu ở tận cả hai thế giới...