13. Tạm biệt

228 37 4
                                    

Sau cái hôm Phuwin ngất đi, Pond như rơi vào trầm ngâm suy tư, anh đi đến từng ngóc ngách trong nhà, chạm vào từng món đồ cũ kỹ. Anh dành nhiều thời gian cho Paitoon, con sói đã đi theo anh từ khi còn bé tí.

"Được rồi, chúng ta đi thôi" Pond nói. Anh choàng cái khăn trùm đầu lên mình và cả Phuwin, mặc cho cậu đang ngơ ngác ở đó.

"Chúng ta sẽ đi đâu chứ?" họ không có kế hoạch cụ thể nào, chỉ có Pond gấp rút muốn đưa Phuwin đi đến nơi đặc biệt.

Cánh cửa nhà đóng sầm lại, Pond nhìn căn nhà yêu quý của mình lần cuối, căn nhà kính trồng thảo dược là nơi đã nuôi sống anh, cũng là nơi bắt nguồn tình yêu từ những cái chạm mắt. Anh thở một hơi dài để lấy lại ổn định.

"Chúng ta bắt đầu thôi" Phuwin đi theo anh mà không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cậu thấy bất an vì những hành động kỳ lạ của Pond suốt những ngày vừa rồi.

Ngôi trường vắng lặng không bóng người, hôm nay là ngày nghỉ của sinh viên. Ngôi trường vẫn đẹp như thế, kiến trúc huyền bí đầy ma lực. Nắng vẫn chiếu xuyên qua những tấm kính rực sắc màu.

Lần này, Paitoon được Pond cho phép đi theo cùng với anh.

Đứng giữa khuôn viên tường, trên bãi cỏ xanh mướt. Pond dừng lại, tay vuốt ve mặt Phuwin, tự dưng hai hàng nước mắt của anh rơi xuống sau bao nhiêu ngày kìm nén.

Môi Pond nhẹ nhàng chạm vào môi của Phuwin, như muốn lưu giữ lại một kỷ niệm cuối cùng. Mỗi giây phút trôi qua trong nụ hôn, Pond muốn truyền đạt tất cả những lời từ biệt và lời chia tay mà cậu không thể nói thành lời. Khi nụ hôn chấm dứt, Pond ôm chặt Phuwin vào lòng một lần nữa. Ánh mắt lấp đầy nuối tiếc và tình yêu, Pond biết rằng đây là lần cuối cùng họ chạm môi nhau.

Phuwin vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cái ngày mà cậu và Pond gặp vị giáo sư kia. Anh đã lập kế hoạch cho tất cả.

...
Hôm đó, khi rời khỏi văn phòng của ông...

"Ta có điều muốn nói với cậu Pond" giáo sư Preecha.

Pond để Phuwin chờ ở trước văn phòng còn mình sẽ theo sau. Ông ngồi chễm chệ ngay bàn làm việc.
"Thật ra, vẫn có cách để mở lại cánh cửa cho hai bên..."

"Đó là cách gì? Tôi có thể thực hiện nó không?"

"Để mở được cánh cửa đó, tương lai có thể sẽ có vô vàn cách, nhưng hiện tại ta chỉ biết một cách... Nếu cậu có thể tìm được một phù thủy tự nguyện cho đi nguồn sức mạnh to lớn của họ"

"Có nghĩa là gì?"

"Nghĩa là, chúng ta cần có một phù thủy mạnh chịu hy sinh đi 80% sức mạnh của họ để cậu nhóc kia quay trở về"

"Nhưng tìm đâu ra được người hy sinh đi sức mạnh để thành phù thủy yếu chứ? Tất cả phù thủy đều muốn có sức mạnh vô thường nhất"

"..."

Trong một giây phút, Pond lóe lên ý tưởng điên rồ nhất trong đời.
"Vậy... vậy nếu một phù thủy yếu hy sinh thì sao? Cánh cửa có được mở ra không?"

"Nếu một phù thủy yếu hy sinh, ta e là... họ sẽ không thể sống tiếp"

Tối hôm đó, Pond về đến nhà mà không nói gì, anh lén một mình khóc trong phòng đọc sách, nước mắt tuôn rơi khi anh viết những tâm tư trong mình vào bức thư gửi cho Phuwin. Những ngày sau anh tỏ ra mọi thứ thật bình thường, dẫu vậy anh biết bản thân còn khốn đốn hơn Phuwin nhiều.

[PondPhuwin] Hiraeth - Được gặp emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ