Chương 25: Ra ngoài

5.5K 508 28
                                    

Edit: Phong Nguyệt

211

Tôi có linh cảm Cố Văn Tranh không giống thụ chính trong nguyên tác lắm, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không giải thích nổi.

"Ừm, vừa lúc bánh ngọt đã chín."

Cố Văn Tranh đột ngột mở miệng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, khi tôi hồi thần đã theo anh đến phòng ăn rồi.

Tôi vừa ngồi xuống thì Tiểu Nguyên Bảo lập tức thoát khỏi lồng ôm của tôi, nhảy xuống đất rồi chạy biến đi.

Khi tôi rửa tay xong quay lại thì bánh ngọt đã được bày ra bàn.

Hôm nay là bánh cupcake chiffon, hẳn là mới lấy ra khỏi lò nướng nên tôi vẫn còn ngửi thấy mùi thơm.

Hương vị mềm mại, hương thơm nứt mũi.

Cố Văn Tranh càng lúc càng giỏi làm bánh ngọt.

Bánh ngọt ngoài tiệm rất ngọt, dù mê ngọt đến đâu ăn nhiều cũng cảm thấy ngán.

Nhưng Cố Văn Tranh không làm quá ngọt và chỉ làm một hai lần một tuần nên tôi rất ưng bụng.

Tôi cảm thấy con đường lấp hố trắc trở hay bằng phẳng cũng chả sao, thụ chính giỏi làm bánh ngọt như này, cần gì nghĩ nhiều.

Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm bên cạnh, tôi mở miệng khen như ngày thường.

"Ngon lắm, độ ngọt vừa phải."

Thấy Cố Văn Tranh nở nụ cười, tôi lại xúc một thìa lớn bỏ vào miệng, chút băn khoăn cỏn con ban nãy lập tức bị ném sau đầu.

212

Ngày mai là giao thừa, hôm nay là thời điểm tốt để mua sắm.

Nhà chúng tôi cách khu mua sắm mười phút đi bộ, thế nên không cần phải lái xe, chỉ cần thay quần áo là được.

"Mặc cái này sẽ bị lạnh."

Tôi vừa đi ra khỏi phòng thay quần áo thì nghe thấy câu này.

Tôi là kiểu người cần ngầu không cần ấm, hơn nữa tôi giỏi chịu lạnh nên không thấy lạnh mấy.

Cũng vì lý do đó mà tủ quần áo của tôi không có áo khoác lông, áo khoác dày hay những bộ trang phục cồng kềnh.

Có lẽ hơi mỏng so với Cố Văn Tranh khoác chiếc áo lông dày cộm, nhưng tôi vẫn cảm thấy chiếc áo khoác dài trên người mình vẫn ổn.

Tôi thuận miệng đáp: "Không sao, nhanh về thôi mà."

Đáng tiếc Cố Văn Tranh không nghĩ vậy.

Tôi không chịu mặc thêm, anh bèn đi lấy khăn quàng cổ dày ra.

Tôi: "Em không cần."

Cố Văn Tranh: "Hôm nay âm năm độ."

...

Ok, tôi lười nhì nhằng với Cố Văn Tranh, mặc kệ anh quấn khăn cho mình.

Tóc tôi hơi dài, từ lúc nghỉ đến giờ tôi không ra cửa, với cả không chắn mắt thì tôi không quan tâm.

Hiện giờ quấn khăn quàng cổ vào, chùm tóc vểnh sau cổ bị cụp vào, cộng thêm tóc tai rối bù, khiến tôi không ngầu mà lại ngoan.

[2023] Sau khi xuyên sách tôi đè luôn công chính- Diệp Lâm XuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ