4. Phố Ngô Đồng

186 24 0
                                    

Lee Seokmin ra đời vào một buổi tối mùa đông gió lạnh và hoàng hôn nặng hạt. Mẹ cậu kể đi kể lại chuyện này không biết bao nhiêu lần, nói rằng lẽ ra hôm đó trời phải mưa vì trời dày đặc những đám mây đen lớn có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng khám. Bà ấy đau dữ dội và muốn hét lên mọi lúc, nhưng y tá đã lấy tay không bịt miệng bà ấy và nói bà "ồn ào quá". 

Khi Lee Seokmin chính thức đến thế giới này, trời đã hoàn toàn tối. Bà nằm trên giường bệnh, tay chân duỗi ra mềm nhũn, giống như đã mất đi tri giác cơ bản, không thể nghe không thể nhìn, chỉ có thể ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Tất cả hạt mưa ẩn sâu trong mây đều rơi xuống người bà, biến thành những giọt mồ hôi.

Cuối cùng, Lee Hyerin luôn muốn nói thêm rằng cậu thực sự đã khiến bà rất đau khổ.

Lúc đầu, Lee Seokmin nghĩ rằng mẹ cậu đang nói về nỗi đau khi sinh nở, nhưng khi lớn hơn, cậu cũng hiểu rằng đó không phải là vấn đề. Mà tất cả, chẳng hạn như trả học phí và chu cấp thức ăn, mọi thứ liên quan đến cậu đều sẽ khiến mẹ cậu đau khổ.

Thế là cậu lại bắt đầu suy nghĩ, lúc nào thì mẹ mới không thấy khổ? Lẽ nào là lúc mẹ làm chuyện làm ăn sao? Cách một bức tường mỏng, cậu luôn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ vui sướng và đau đớn. Dì Kim, người hàng xóm duy nhất sẵn sàng nói chuyện với bọn họ, nói rằng đó là việc kinh doanh của mẹ cậu.

Rất nhanh, cậu phát hiện ra rằng mẹ kinh doanh cũng rất đau khổ, ngay cả khi bà ấy nhận được tiền, vẻ mặt của bà cũng không có nhiều niềm vui. Bà vén những sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, gấp gọn gàng những tờ giấy bạc rồi cho vào chiếc hộp sắt ở gầm giường. 

Sau khi làm xong những việc này, bà ấy sẽ bật máy ghi âm lên, nằm dài trên bàn, dùng bộ móng tay đỏ tươi của mình gõ lên mặt bàn, rất nhẹ, cộc, cộc. Nhưng Lee Seokmin cảm thấy như có một chiếc đinh đã đóng vào đầu cậu, cậu không thể rút nó ra bằng bất kì cách nào.

Môn học yêu thích của Lee Seokmin là tiếng Anh. Mọi người nói chuyện xôn xao, đọc những từ, những bài phát âm không chuẩn. Trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình đang ở một nơi nào đó khác. Đó có thể là Hoa Kỳ, có thể là Vương quốc Anh, có thể là bất kỳ quốc gia nào mà cậu nhìn thấy trên bản đồ. Dù sao thì cũng không phải ở đây, không phải ở Seoul, không phải ở trong lớp học này. 

Những ảo tưởng ngắn ngủi như vậy có thể mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc ngắn hạn, sau đó là sự mất mát và trống rỗng vô tận. Cậu luôn muốn nói lời xin lỗi với mẹ, xin lỗi vì đã hủy hoại cuộc đời của mẹ, nhưng mẹ ơi, số phận của con cũng không phải do tự bản thân con sắp đặt.

Cậu còn nhớ trong một tiết học tiếng Anh, cô giáo cho một bài đọc hiểu có tựa đề "Trẻ em là tấm gương phản chiếu của cha mẹ". Đó là một buổi chiều giữa mùa hè, Lee Seokmin đọc tiêu đề này, sau đó rùng mình, những chiếc đinh trong đầu cậu bắt đầu hoạt động. Cậu cảm thấy đau đớn và buồn nôn. Cậu ghét chủ đề này vô cùng, cậu thât sự ghét nó. Cậu không muốn trở thành tấm gương của mẹ mình.

Vì vậy, khi Lee Seokmin phát hiện ra mình là người đồng tính, cậu gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng. Vì trong nhận thức hạn hẹp của cậu, nếu là người đồng tính thì cậu không thể trở thành người giống như mẹ mình. Thực ra cái này rất vô lý, dù không có con cái, gia đình nhưng cũng không thể tránh khỏi những khúc mắc trong tình yêu. Nhưng những thứ này phải đợi đến khi cậu lớn lên mới hiểu được.

[Gyuseok] Ngô Đồng • FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ