"anh tae-yoon ơi, anh có thích seoul không?"
đó là câu đầu tiên kim jeong-hyeon chín tuổi hỏi noh tae-yoon mười hai tuổi.
noh tae-yoon có thích seoul không?
câu hỏi ngây ngô của đứa trẻ ngày ấy lại khiến anh phải rong ruổi cả xuân xanh để tìm câu trả lời, rốt cuộc, mình có thích seoul không.
vào cái hôm ban trưa nắng cháy đỉnh đầu, kim jeong-hyeon lon ton sang chào hỏi hàng xóm mới. nhà bên có cái anh trắng trắng xinh xinh, nó thích lắm, trẻ con quanh xóm toàn mấy đứa cùng tuổi, lại chẳng đứa nào đẹp xinh giống anh.
nó vừa dè dặt vừa phấn khích nắm lấy ngón út anh lắc lắc. anh nhìn nó, bé con có đôi mắt sáng cùng nụ cười rạng rỡ chờ anh hồi đáp.
seoul từng đẹp trong mắt anh.
seoul là nơi bố mẹ gặp nhau, là những góc phố nơi cả hai hò hẹn, là những cái chạm ngây ngô thuần khiết. bố yêu mẹ, một tình yêu trong trắng.
họ đến với nhau, xây dựng tổ ấm và tạo ra minh chứng cho mối tình này, tae-yoon.
và seoul chẳng còn đẹp đến thế.
những cuộc cãi vã len lỏi ngầm vào gia đình nhỏ bé, từ đôi ba câu lớn tiếng đến những lần nặng lời nhau đau vỡ trái tim.
trái tim của tae-yoon.
anh nghe người ta nói, họ hết yêu nhau, hết yêu cái mái ấm nhỏ bé này rồi. anh không hiểu, yêu cũng có thể hết được sao? chẳng phải đã là người một nhà rồi sao? sao lại hết yêu nhau?
nhưng có lẽ chuyện họ nói là thật, nụ cười của mẹ nhạt nhòa dần vào những giọt nước mắt, những lần về nhà của bố thưa thớt theo thời gian.
rồi đến một ngày, bố chẳng về nữa.
anh nhớ mãi lần cuối cùng gặp bố, ngày hôm ấy seoul lại rạng rỡ đến lạ lùng. bố đón anh tan học, đưa anh đi ăn những món anh thích, mua cho anh rất rất nhiều quần áo và đồ chơi. hôm ấy bố cười nhiều bằng số tuổi của tae-yoon cộng lại nhân hai.
"hôm nay nấm hạnh phúc lắm ạ, nhưng nếu có mẹ thì nấm sẽ hạnh phúc hơn nữa."
"hạnh phúc... tốt quá rồi, sau này, tae-yoon hãy hạnh phúc thay cả phần của bố mẹ nữa nhé."
hóa ra bố nói anh hãy hạnh phúc thay cả phần của bố mẹ là vì họ đã chẳng còn hạnh phúc khi ở cạnh nhau nữa, mãi về sau anh mới hiểu.
bố có người phụ nữ khác, bố không ngoại tình, ông ấy hết yêu mẹ và phải lòng người khác. ông ấy muốn kết thúc cuộc hôn nhân này nhưng mẹ không đồng ý, mẹ cũng hết yêu bố, nhưng những gì còn đọng lại khiến bà nghĩ bà vẫn yêu ông lắm, bà muốn níu giữ cái gia đình đã sớm lạnh lẽo này lại.
người phụ nữ dịu dàng đoan trang ngày ấy chẳng còn đâu, bà ngoa ngoắt, thích gây rối, thích tìm đến bố để buông lời sỉ vả.
chung quy thì mẹ đâu có lỗi, bà cũng chỉ là người phụ nữ nhỏ bé đánh mất thứ tình cảm sâu nặng nhất đời mình thôi. bố cũng vậy, chẳng có ai trở thành tội đồ chỉ vì tình cảm trong tim đã cạn kiệt đến đáy cả.