vẫn là câu nói năm dài tháng rộng, choi woo-je đã sớm buông bỏ được bóng hình của người nào đó đè nặng trong lồng ngực em.
em chuyển đến sống cùng anh, anh ta thích lấy lòng em lắm.
moon hyeon-joon sản xuất một bộ phim tài liệu kể về hành trình âm nhạc và tình yêu của mình với tiêu đề musical: love and thunder, mà theo như nhận xét là ở đó mọi người sẽ được hiểu rõ hơn về chàng producer, cũng như biết thêm về câu chuyện chia tay chỉ vỏn vẹn sáu tháng.
trong bộ phim, anh ta cũng có nhắc đến việc sẽ không dùng cái tên sol cho người hâm mộ của mình nữa, thay vào đó anh ta gọi họ là thunders.
em hiểu ý nghĩa của tất cả những việc này chứ, anh ta muốn thay mới toàn bộ những gì bae han-sol đã để lại trong cuộc đời anh ta. một diện mạo mới, một tình yêu mới.
hôm công chiếu, em cũng có đến nhưng từ chối trả lời phỏng vấn, thế là mấy chục cái mic cứ thế đổ dồn vào anh, phóng viên chen nhau hỏi chuyện trên trời dưới đất.
có người hỏi đến tình cũ của anh, em còn chưa nói gì anh đã xù lông lên, từ đó người ta đồn thổi với nhau rằng hai từ "tình cũ" là đại kị với moon pd, không muốn ăn chửi thì đừng dại mà hỏi đến.
hôm nay, noh tae-yoon tổ chức đầy năm cho quý tử kim jin-hong.
nhóc giống bố nó gớm, công nhận gen nhà họ kim cũng trội thật, mới có một tuổi mà trông nó cứ dài ngoẵng ra, noh tae-yoon còn phải tự nhận bản thân là kiếp đẻ thuê.
nhìn em ẵm bồng đứa nhỏ cũng thích tay thích chân, anh quay sang hỏi: "em thích trẻ con hả?"
thôi, xin ông. nhìn cái mặt là biết câu tiếp theo tính nói cái gì luôn rồi. em đúng thật là thích con nít lắm, nhưng giờ thì chưa thích hợp, em vẫn còn nhỏ, sự nghiệp của cả hai cũng đang còn rực rỡ phía trước.
chà, nhà người ta hạnh phúc thật ấy nhỉ.
cũng phải thôi, ông trời đâu lấy đi của ai tất cả, đã lấy đi một gia đình lớn của tae-yoon rồi, tất nhiên ông ấy sẽ trả lại cho anh ấy một gia đình nhỏ ấm áp.
còn em?
mặc dù hiện tại đã yên ấm bên cạnh moon hyeon-joon nhưng trong lòng em thi thoảng vẫn bứt rứt khó tả.
em không thấy hạnh phúc.
chắc có lẽ trái tim em trong vòng sáu tháng kia đã chai sạn đi nhiều, những vết thương trong em dù có lành vẫn để lại những vết sẹo lồi, trái gió trở trời thì nó lại đau nhức.
em yêu anh, và em vui khi thấy anh đang cố gắng cho em thấy anh cũng yêu em nhiều đến nhường nào, nhưng anh ơi em chẳng hạnh phúc nổi.
em cứ mãi hỏi mình bị làm sao mà chẳng chịu đặt tay lên tim mình, xoa dịu nó, an ủi nó rằng mọi thứ đã ổn rồi.
em quên đi người đó, em hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng em cứ mãi kẹt lại trong những ngày chênh vênh giữa bốn bức tường với cây guitar, vừa đàn vừa hát, nước mắt rơi em cứ mặc nó rơi, em vẫn cứ hát nhạc của em.
à đúng rồi, cái nổi buồn đuổi mãi không đi. cái nổi buồn cứ ở đấy nghịch phá guitar của em, làm lộn xộn đống demo hay nghêu ngao hát vớ hát vẩn trong góc phòng. nó vẫn còn ở đây, nó lại chọn ở lại, đậu trên mái tóc em bông xù.