Chương 4

267 32 16
                                    



"Nhị ca, tam ca. Thật may quá! Gặp hai người ở đây. Bọn họ không cho ta lên núi!" Nữ nhân đầu đội mũ lông, y phục sặc sỡ lại dắt quanh người toàn là lục lạc, bước một bước liền đinh đinh đang đang, rất là nhức đầu!

Ra là Tiểu đinh đang từ Tây hạ xa xôi tới tìm sư phụ, cũng chính là sư cô của Hoàng Hiền Trấn, nhưng nàng ta tới chân núi không xuất ra được anh hùng thiếp nên bị đám nhân sĩ chặn lại không cho lên. Bọn họ là đồng môn huynh đệ, liền quyết định cùng nhau lên Yến sơn tìm người. Vốn dĩ Hoàng Hiền Trấn và nhị ca của hắn phải lặn lội tới Tây Hạ xa xôi, thế nhưng khi gửi bái thiếp lại được tiểu sư muội hồi âm rằng sư cô của bọn họ đã rời Nhất Phẩm đường tới Trung Nguyên tham gia đại hội tỉ thí, hai người bọn họ nghe vậy liền chuyển hướng, nếu không, e rằng phải tốn công vô ích.

Mới chung đường tới khách điếm, Hàn Trí Thành liền nhận ra nàng ta rõ rằng muốn quyến rũ Hiền Trấn của y. Cũng phải thôi, hắn anh tuấn như vậy, thân còn là đệ tử chân truyền Tiêu Dao, lọt vào mắt xanh của người khác cũng không có gì lạ. Nhưng mà Hàn Trí Thành không vui!

Tiểu đinh đang đi một bước liền gọi Hiền Trấn của y một tiếng.

"Tam ca, lâu rồi không gặp, từ khi muội theo sư phụ đi Tây Hạ, chúng ta đã không còn được chơi đùa cùng nhau. Tú cầu năm đó muội làm cho huynh, huynh còn giữ không?" Tiểu đinh đang hỏi.

"Ta... ừm, còn giữ." Thực ra hắn quên mất đó là cái gì luôn rồi.

"Là tú cầu sặc sỡ hắn mang về năm tám tuổi phải không? Tú cầu đó hắn cho ta đem làm bóng đá, đá một hồi chán quá liền vứt trong phòng. Từ đó không sờ tới nữa."

Chỉ là tú cầu mà thôi, cũng không phải thứ gì quý giá, Hiền Trấn của y sao phải nhớ! Còn không bằng hạc giấy nhỏ y gấp tặng Hiền Trấn được hắn bày trên án thư, mỗi ngày luyện chữ đều yêu thích ngắm nhìn.

"Những năm nay huynh sống thế nào? Ta nghe sư phụ nói huynh đã luyện thành Thiên Sơn Lục Dương chưởng! Thật giỏi! Võ công Thiên Sơn chúng ta cuối cùng cũng không thất truyền."

Hoàng Hiền Trấn không hé răng nửa lời, sợ con sóc nhỏ đang ghen tức kia thêm giận.

"Mấy năm nay hắn không có bị sư phụ đánh. Mỗi lần hạ sơn cả người đều lành lặn, võ công tăng thêm một bậc, hơn nữa còn thành gia lập thất!"

"Không hỏi ngươi, tên què!"

Tiểu đinh đang rất là ghét nói một câu bị chặn một câu.

"Không được gọi y là tên què, chân y bị thương mấy ngày nữa liền khỏi!" Hoàng Hiền Trấn nhăn mày khó chịu, hắn ghét nhất là người khác coi thường Hàn Trí Thành. Y ở kinh thành phong hoa kiệt suất, đám thất phu bọn họ sao có thể sánh được.

Tới khách điếm hắn liền xuống ngựa, bế y một đường vào bên trong.

"Hiền Trấn, khách điếm này nhiều thổ phỉ quá, ta sợ!"

Hàn Trí Thành giả bộ sợ hãi, lúc bị bán vào lầu xanh cũng chưa thấy y hoảng sợ như thế. Chính là tiểu đinh đang kia trên đường đi cứ liếc mắt đưa tình với Hiền Trấn của y, chân tay không động chạm cũng là móc với sang ngựa của bọn họ. Để Hoàng Hiền Trấn một mình một phòng ở khách điếm, ai mà biết yêu nữ này có mò sang hay không.

[HyunSung] Tiểu phúc tấnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ