Chương 7

242 30 6
                                    




Buổi sớm ngày lên Yến Sơn, Hoàng Hiền Trấn gõ cửa phòng nhị ca của hắn. Bọn họ nói chuyện chưa bao lâu đã thấy tiểu sư muội đi tới.

"Tam ca, lần này huynh lên Yến Sơn nhớ chú ý nhất cử nhất động của đám người Tinh Túc môn, bọn chúng đáng nghi nhất trong sống võ lâm đồng đạo ở đây. Muội và nhị ca ở dưới này, chỉ cần thấy pháo sáng lập tức lên yểm trợ huynh."

"Và đừng quên tìm sư cô của chúng ta. Mấy ngày này tuy rằng chưa từng thấy người xuất hiện nhưng không thể loại trừ khả năng người vốn không cho cái đại hội tỉ thí này vào mắt mà lên đó trước." Từ Chương Bân nhắc nhở.

Kì thực Hoàng Hiền Trấn cũng không chắc chắn lên Yến sơn có thể tìm được Hàn Trí Thành hay không, chỉ là có điều gì đó thôi thúc hắn đi tìm, chỉ cần đi sẽ tìm được con sóc nhỏ. Hoàng Hiền Trấn đã soạn sẵn mật thư cho đội ám vệ Hoàng phủ, quá ba ngày không thấy người xuống núi liền phát động toàn bộ người của Linh Thứu cung cùng phủ Bát vương gia đi tìm y, sống thấy người, chết thấy xác.

Dù có là chuyện gì xảy ra chăng nữa hắn đều có tính toán.

Tiểu sư muội thấy hắn tâm trạng não nề liền đưa cho hắn một bình sứ nhỏ, nàng nói.

"Cửu chuyền hùng xà hoàn này lần trước muội không dùng tới, huynh giữ lấy, hẳn là sẽ có lúc cần."

Diệp Dung không giống như lúc trước, luôn bám lấy Hoàng Hiền Trấn nũng nịu, ánh mắt nàng sâu thẳm, nhìn hắn khuất bóng dần.

Hoàng Hiền Trấn lên núi cùng đám người Côn Luân, Không Động,... bọn họ ít nhiều cũng đã quen biết hơn trăm năm nay, tự nhiên sẽ lựa chọn người mình tin tưởng mà thiết lập bè cánh. Bởi lẽ khi lên tới Yến Sơn trên kia, mười bảy người bọn họ sẽ cùng nhau tỉ võ một lần, nghĩa là cùng một lúc ngươi phải đối phó với mười sáu người còn lại. Hoàng Hiền Trấn lông mày cũng không buồn nhấc một cái, thầm cười lũ người tham lam này, bí tịch hiện tại tuy là ở trên Lâm gia trang thế nhưng vị trí chính xác của nó ở đâu thì chẳng ai biết được. So tài một trận hạ liền mười sáu người liệu sau đó có còn đủ sức mà lật từng viên ngói truy tìm bí kíp nữa hay không?

Nếu không phải lần này cần lên núi tìm Hàn Trí Thành hắn tuyệt sẽ không bao giờ tham gia loại tỉ võ hồng môn yến thế này. Chờ tới khi đấu xong ai nấy sức cùng lực kiệt không phải đều trở thành cá cho người ta chém hay sao? Lúc đó có hối hận cũng đã muộn.

Lên Yến sơn chỉ có một con đường mòn duy nhất bao quanh triền núi, mây mờ chập chùng giăng lấy tứ phía khiến cho người ta có cảm giác lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Hoàng Hiền Trần nhìn kĩ độc đạo, thầm tính trong lòng, nếu không chết vì tỉ thí thì cũng là sảy chân mà ngã chết.

Càng lên tới gần trong lòng hắn càng hoảng loạn, xúc cảm vô danh từ đâu tới khiến hắn bất an, khẽ siết chặt đồng tâm kết trong lòng bàn tay, hắn thở khẽ.

Quả nhiên là như thế, mới thấy Lâm gia trang thấp thoáng sau màn sương đã nghe tiếng đao kiếm va chạm. Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, mười bảy người còn đủ ở đây vậy trên Yến sơn là ai đánh nhau? Vốn trên đó chỉ có các trưởng lão ở hàng anh hùng cùng một số đệ tử phụ giúp chủ trì đại hội tỉ thí, ngoài ra không có người lạ, chuyện này hẳn là có biến. Hoàng Hiền Trấn tiên phong lên trước, hắn vận khinh công thoáng cái đã đạp vách tiến lên, hai huynh đệ họ Lục thấy vậy cũng lập tức lên cùng.

[HyunSung] Tiểu phúc tấnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ