Chương 11

467 55 3
                                    

Chương 11: Lời thề hẹn lứa đôi.

***

Xiao đã có một cơn ác mộng.

Đó là một giấc mơ dài. Dài đến mức Xiao ngỡ nó chính là hiện thực mà mình đang sống. Anh mơ thấy Aether đứng trước cửa nhà mình, dáng vẻ điềm đạm hệt như cái ngày cậu tới gõ cửa để nói lời chia tay với anh. Xiao níu vội bàn tay thô ráp của cậu, nói cậu đừng đi, ấy vậy mà Aether lại dùng một ánh mắt bình thản nhìn anh.

Anh có nhớ ngày tiễn em ở sân bay, anh đã hứa điều gì không? Có lẽ Aether đã hỏi vậy.

. Anh đáp. Tôi đã hứa sẽ mãi yêu em.

Đó là lời hứa mà anh vẫn trân trọng đến tận ngày hôm nay, chưa một lần đổi dời. Nhưng đáp lại sự kiên định của anh là một tiếng cười khẽ chẳng rõ mang theo cảm xúc của gì của Aether.

Vậy anh có biết 'mãi mãi' là bao lâu không?

Aether nói một câu lại lùi một bước, mà Xiao - trong giấc mơ ấy - lại không cách nào tiến lên để giữ cậu lại được.

Kết thúc, chính là mãi mãi.

Đôi chân vô lực của Xiao ngã khuỵu xuống. Trước ánh mắt tuyệt vọng của anh, Aether - người con trai đã cứu rỗi thanh xuân tối tăm, từng bước đưa anh trở về cuộc sống anh đáng được tận hưởng - dần biến mất vào một tương lai anh không biết.

***

Xiao không nhớ mình đã chạy trong bao lâu, có điều chân anh nhẹ bẫng như bước trên mây. Anh không cảm nhận được tay mình, cũng không để ý được điều gì xung quanh. Cách một lớp đồ bảo hộ, anh biết Yanfei đang níu lấy mình. Thành thật mà nói, Xiao không phát điên lên như anh đã tự hình dung. Bởi khoảnh khắc anh đặt chân vào bệnh viên, nhìn các hộ lý và bác sĩ chạy ngược chạy xuôi, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. Aether bị sốc phản vệ sau khi tiêm vaccine, phải lập tức nhập viện cấp cứu.

Khoảnh khắc biết tin ấy, đất trời như vỡ ra dưới chân Xiao.

Anh nghĩ, thật ra, Aether không yêu anh nữa cũng được.

Thật ra, cậu ghét anh cả đời cũng được, không muốn dính líu đến anh cả đời cũng được.

Thật ra, nếu có thể thay thế bằng chính mình nằm trong phòng cấp cứu cũng được.

Thật ra, thật ra-

Thật ra, đây mới là cảm giác kinh khủng nhất, nỗi sợ ám ảnh nhất - sợ mất đi một người.

"Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên tình hình vẫn không quá khả quan, vẫn phải chạy oxy đặc."

Nửa vế sau Xiao không nghe rõ, có vẻ như lại là mấy lời trấn an cũ rích vô tác dụng. Hai tai anh ù đặc và đầu thì ong lên như bị nhấn nước. Anh cố gắng kiểm soát nhịp thở khó khăn của mình rồi ngồi xuống băng ghế sát tường, hai tay đan chặt đặt lên đầu gối. Một lần hiếm hoi trong đời, Xiao bắt đầu ước. Ước rằng bản thân có thể đánh đổi điều gì đó để Aether có thể vượt qua một chặng khó khăn này.

[XiaoAether] Bye Bye Baby BlueNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ