hê hết hơi

939 134 11
                                    

19/

Sau khi Taeyoon trở về vào sáng hôm sau, Juhyeon luôn thấy nó có vẻ kỳ lạ.

"Đi ăn sáng không?" Cửa phòng Taeyoon hé mở do mấy anh vừa đi ra ngoài nên Juhyeon thò đầu vào hỏi.

Taeyoon vốn đang nằm thẳng cẳng trên giường, hai mắt vô hồn nhìn lên giường của anh Jaehyuk, đột nhiên nghe tiếng Juhyeon thì giật bắn người.

"Không, không đi." Nó lấy gối bịt mặt.

Dáng vẻ kỳ cục đến nỗi Juhyeon không khỏi nghi ngờ.

"Mày làm sao? Thằng kia chọc gì mày hả? Hay là nó làm gì mày?" Juhyeon đến ngồi ở bên giường, thò tay chọt chọt bụng thằng bạn.

"Sao tụi mày cứ nghĩ nó làm gì tao vậy? Bộ tao không làm gì nó được chắc?" Taeyoon phẫn nộ thò đầu khỏi gối hỏi.

Wow. Juhyeon nhướng mày, "Tao không ngờ mày là con người như vậy đó Noh Taeyoonie."

Mặt Taeyoon đỏ phừng phừng, há miệng rồi ngậm miệng. "Bỏ đi, tao nói xàm thôi đừng tưởng thật."

"Nhưng mà mày có vẻ kỳ lắm, nó làm gì mày à? Tao hỏi nghiêm túc đấy." Juhyeon lo lắng lay cánh tay nó.

"Làm gì được chứ, solo thắng tao thôi, bực mình." Lời này không tính là nói dối, chỉ là nói hơi quá một chút thôi. Nhưng Juhyeon tin, sau đó thôi không rủ rê nó đi ăn sáng nữa, tốt bụng trùm chăn cho nó rồi đóng cửa phòng rời đi.

Hôm qua hai người thức đến gần hai giờ sáng chơi game, solo với nhau hết cả bể tướng, tới Nami Yuumi cũng đem ra solo một mất một còn. Sau đấy Junghyeon buồn ngủ không chịu nổi nên úp mặt luôn lên bàn ngủ gật.

Chuyện làm nó mất tự nhiên thật ra là lúc Junghyeon ngủ gật, nó phát hiện đuôi mắt cậu có một nốt ruồi rất mờ nên nổi hứng muốn chọt một cái. Nào ngờ, mới chạm vào thôi mà Junghyeon đã tỉnh, chụp lấy ngón tay của nó, mở mắt ra nhìn chằm chằm.

Taeyoon bối rối xin lỗi, nhưng cậu không buông tay nó ra, chỉ im lặng nhắm mắt ngủ. Còn bàn tay cậu thì tiếp tục nắm lấy mấy ngón tay của Taeyoon, kéo xuống đặt trên đùi cậu.

Vốn dĩ là từ chuyện dây dưa trước đó Taeyoon luôn thấy là lạ trong lòng, khi cậu nắm tay nó, trái tim Taeyoon rộn ràng lạ thường.

Vô cùng lạ lùng, nó chịu không nổi muốn rút tay về nhưng Junghyeon ghì lại rất chặt, hai mắt cũng khép chặt.

Làm thế nào đây? Sáng hôm sau về nhà rồi nó vẫn thấy không bình tâm nổi, cả đêm thức trắng thế mà về nhà không ngủ được.

20/

Taeyoon chọn làm con rùa rụt cổ, mấy ngày liền không nhắn tin cho Junghyeon rủ đi net nữa. Dù rụt cổ nhưng vẫn không đến mức suýt chút cắt đứt liên hệ như lần trước, chậc, Taeyoon chỉ hoảng loạn thôi, nó vẫn còn muốn chừa đường lui cho mình. Đều là con trai với nhau, Taeyoon biết mình không thể chơi đùa với mặt mũi cậu được, lần trước Junghyeon chủ động đến làm lành với mình rồi, chỉ sợ lần này nếu còn chơi trò biến mất thì cậu sẽ nổi giận mất.

Hơn nữa, nó có ngốc nghếch đờ đẫn cỡ nào thì giờ cũng phải biết cảm nhận này là gì. Lần đầu tiên bỡ ngỡ thì thôi, đến lần thứ hai... không thể nào phủ nhận đây là rung động được.

LCK/WILLBUR ✦ Lúc thấy lúc không thấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ