Chuyện này đúng là làm khó Dạ Sâm.
Sống đến hôn nay, đến cả siêu nước cậu còn chưa từng đun, thế mà giờ lại bắt cậu phải làm chocolate, còn là chocolate hình trái tim!
Đúng là xàm xí!
Hệ thống đi chết đi an ủi Dạ Sâm “Không khó như cậu tưởng tượng đâu, chỉ cần làm tan chảy chocolate rồi biến nó thành hình trái tim là Ok à.”
“Đơn giản quá ha.” Dạ Sâm đáp “Hay là cậu tới làm đi?”
Hệ thống đi chết đi “Ha ha ha!” Cười, cười đến vô cùng trơ tráo!
Dạ Sâm ôm chăn ngồi ngây ra trên giường ba giây xong mới quyết định đứng dậy nghiên cứu thử.
Hết cách rồi, nhiệm vụ hàng ngày của cậu còn có một cái tên khác là nhiệm vụ đòi mạng, cậu không thể mặc kệ nó được!
Không phải chỉ là làm chocolate hình trái tim thôi sao? Không khó, không khó, xắn tay áo lên làm nào!
Thời gian không thể lãng phí, Dạ Sâm quyết định khiêu chiến bản thân!
Sau khi chạy về đến nhà, cậu lại phát hiện ra một chuyện khác. Đó chính là mất công đi siêu thị mà quên mua chocolate!
Thôi kệ, trong nhà dù gì cũng còn không ít Debauve&Gallais mà Thái Hậu xách về từ Pháp, bỏ ra đun chảy cũng như nhau cả!
[Debauve&Gallais: Một trong những loại chocolate đắt nhất thế giới của Pháp.]
Dạ Sâm xoa xoa tay, chuẩn bị “xuống bếp” một lần trong đời!
Lần thứ nhất, do thấy chocolate hóa lỏng quá chậm, Dạ Sâm liền bỏ đi đánh răng rửa mặt. Đến lúc quay ra, đáy nồi đã đen kịt một mảng, không thể phân biệt đâu là chocolate đâu là muội than nữa luôn!
Lần thứ hai, Dạ Sâm cẩn thận hơn, canh chừng suốt cả quá trình cũng như bật lửa lớn. Kết quả, chocolate dính chặt vào đáy nồi, một bộ yêu đương thắm thiết, có đánh chết cũng không rời.
Hệ thống đi chết đi “Ặc…”
Thành quả vất vả khổ sở hơn nửa tiếng của Dạ Sâm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Điều này thật không giống với trong tưởng tượng! Sao chocolate lại giòn thế chứ?
Dạ Sâm mặt không đổi sắc cầm lên một miếng miễn cưỡng coi như giống hình tam giác, nói “Tôi thấy cái này có hình trái tim này.”
Hệ thống đi chết đi “…”
nổi cáu, vì thế khoát tay nói “Thôi, không đùa cậu nữa, cậu làm chocolate của cậu đi, tôi có chuyện hỏi cậu đây.”
Dạ Sâm liếc nhìn anh ta “Chuyện gì?”
Cố Khê “Cậu không nhận phim của tôi thật à?”
Dạ Sâm đáp “Không!”
Cố Khê nhắc nhở “Cơ hội tốt như vậy cậu không nắm bắt sao? Trừ tôi ra, còn ai có thể giúp cậu phất lên được chứ!”
Dạ Sâm ngó lơ “Phất lên thì sao? Ba hiếm lạ chắc?”
Cố Khê nói “Thế cậu lăn vào giới giải trí làm cái rắm gì?”
Dạ Sâm không đáp.
Cố Khê không nhìn nổi bộ dạng này của cậu, chặn ngang “Được rồi, được rồi, không thích thì thôi, sau này còn nhiều cơ hội, ba lại tìm cho cậu cái tốt hơn.”
Anh ta vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên. Cố Khê ra dấu tay với Dạ Sâm rồi đi đến một bên nghe máy.
Dạ Sâm nhìn Debauve&Gallais, trong lòng không biết là mùi vị gì.
Cố Khê muốn tốt cho cậu, cậu biết.
Nhưng có người đã muốn cậu chết, thì cho dù cậu giành hay không giành, cậu cũng là cái gai trong mắt người ta!
Báo cáo kiểm tra làm xong, quả nhiên xe đã bị người động tay động chân. Tiểu Lưu trực tiếp cảm thán “Anh Sâm phúc lớn mạng lớn, được thần tiên bảo hộ”, nếu như không phải dừng xe đúng lúc, mà cứ lái tiếp thì đã lệch lái bay ra khỏi lan can bảo hộ, chết không toàn thây.
Trên thực tế, Dạ Sâm đúng là đã “chết”, hôm nay cũng coi như được sống lại lần nữa.
Dạ Sâm đang thất thần, nhưng vẫn nghe rõ cái tên “Nhậm Cảnh”.
Cậu thấy Cố Khê hỏi “Nhậm Cảnh rảnh không? Chờ tôi một lát, tôi qua ngay, cũng đang ở gần.”
Bộ phim này của Cố Khê, Nhậm Cảnh không chỉ là diễn viên chính mà còn là nhà đầu tư, cho nên cả hai thường hay gặp mặt để thương lượng bàn bạc nhiều thứ.
Dạ Sâm lóe lên ý tưởng, vội hỏi “Lát anh đi đâu?”
Cố Khê nói ra tên một địa điểm.
Dạ Sâm cẩn thận ghi nhớ.
Cố Khê cũng không để ý. Anh khó khăn lắm mới hẹn được Nhậm Cảnh, không muốn làm trễ nải thời gian nữa nên xoay người rời đi.
Trước khi đi còn nhìn liếc qua vỏ hộp sản phẩm trong thùng rác, khóe miệng giật giật “Đồ phá gia chi tử, chocolate hai ngàn một hộp lại bị cậu lôi ra chà đạp như thế!”
Dạ Sâm nghiêng người, che đi bốn cái vỏ hộp khác.
Giá của miếng chocolate hình trái tim này đúng là không rẻ. Năm hộp chocolate giá mười ngàn, cộng với cái chảo giá năm sáu ngàn bị cháy đen…
Không, không, không thể tính như thế được! Chocolate “trái tim” của cậu là vô giá mới đúng!
Khê một bất ngờ. Anh ấy cứ bận suốt, đến cả sinh nhật mình cũng quên, thành ra người làm anh em như tôi đây sao có thể quên được. Vừa hay, anh ấy sinh lúc chín giờ ba mươi tám phút, cho nên tôi mới chọn giờ này để tới.”
Khóe miệng Cố Khê giật giật. Anh ta còn không biết hóa ra mình sinh lúc chín giờ ba tám đấy!
Dạ Sâm nhìn Cố Khê, cười tươi như hoa.
Tuy Cố Khê không biết cậu định làm gì, nhưng trước mặt nhiều người, không tiện vạch trần cậu, cho nên, đành giả bộ kinh hỉ, vui vẻ nói “Tôi quên đấy, Sâm Sâm đối với tôi thật tốt!”
Cái tên này gọi cũng quá là buồn nôn đi!
Dạ Sâm nổi đầy da gà, nỗ lực duy trì nụ cười.
Quần chúng vây xem trầm trồ khen ngợi, cảm thán bị tình nghĩa sâu đậm của cả hai làm cho xúc động. Sau khi đi tới chúc mừng sinh nhật Cố Khê xong còn biểu thị bản thân nhất định sẽ bổ sung quà tặng.
Cố Khê vừa cười vừa đáp, khung cảnh hết sức hài hòa.
Nhậm Cảnh thu lại đường nhìn, không ngó chăm chăm Dạ Sâm nữa. Anh quay đầu nói chuyện với Cố Khê, ngôn ngữ cử chỉ không chút sai lầm. Chỉ là ý cười nơi khóe miệng nhìn sao cũng thấy không đúng lắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] KHÔNG YÊU THÌ ĐI CHẾT ĐI!
РазноеTác giả:Long Thất Beta: Tuyệt Thế Nữ Nhi Hồng Hưởng thọ: 91 nồi bánh chưng Thể loại:Đam Mỹ Văn án: Trong thế giới giải trí có rất nhiều người nhưng Nhậm Cảnh lại là người mà Dạ Sâm không thích nhất do cảm tưởng hắn giống người đạo đức giả. Với vẻ n...