C33: Muốn đi Aix-en-Provence với em.

2 0 0
                                    

Dạ Sâm bước vào, Dụ Tinh Triết liền tắt điện thoại.

Anh ta liếc nhìn cậu, trong lòng tràn đầy vị chua. Dạ Sâm đuổi theo khi vẫn còn đang mặc đồ ngủ, điều này cho thấy, cậu đã vô cùng sốt ruột.

Đuổi theo muộn một chút thì đã sao? Tên kia có thể nhảy xuống sông Xen chắc? Đánh chết anh ta cũng không tin đâu!

Dụ Tinh Triết không lên tiếng.

Dạ Sâm thẳng thắn nhìn anh ta, nói "Anh Triết, không cần biết vừa nãy cậu nói đùa hay không nói đùa, lúc này tôi vẫn phải nói ra suy nghĩ của mình."

Dụ Tinh Triết thầm nghĩ, con dao ngưng trệ mười năm trước mặt anh ta, cuối cùng cũng đâm tới rồi.

Quả nhiên, Dạ Sâm không hề do dự, gọn gàng lên tiếng "Tôi vẫn luôn coi cậu là anh em tốt. Cậu cũng như anh Khê, là người bạn tốt nhất của tôi."

Lời nói chắc như đinh đóng cột đóng vào tim Dụ Tinh Triết. Nhưng đau đớn lại không đến mức đáng sợ như trong tưởng tượng.

Kể ra, con dao cứ lơ lửng trên đầu có khi còn làm người ta sợ hơn.

Hôm nay kết thúc rồi. Vọng tưởng chấm dứt rồi. Dụ Tinh Triết trái lại, lại có một cảm giác có thể nói là thoải mái.

Đương nhiên...

Bác Dụ vẫn nổ bùm bụp, cả giận nói "Ai giống anh Khê của cậu? Cậu rõ ràng coi trọng anh ta hơn tôi!"

Dạ Sâm "..."

Dụ Tinh Triết oán hận "Cậu có dám nói cậu không bất công không?"

Dạ Sâm cười khổ "Lần ấy..."

"Không nói lần ấy, nói lần này!" Dụ Tinh Triết càng nghĩ càng giận "Từ Trung Quốc xa xôi chạy đến Pháp, thế mà cậu lại không thèm báo cho tôi!"

Dạ Sâm xấu hổ...

Dụ Tinh Triết lại nói "Nếu không phải tôi bắt gặp Tiểu Lưu, tôi cũng không biết cậu đến. Đã thế, tôi gọi cho cậu, cậu còn không thèm nghe!"

Dạ Sâm nhỏ giọng "Sau... Sau đó, không phải tôi nghe rồi đấy sao."

Dụ Tinh Triết trách cứ "Nhất định là Tiểu Lưu mật báo cho cậu xong, cậu mới chịu nghe!"

Giám đốc Dụ cứ như Sherlock Holmes, đoán cái nào đúng cái ấy.

Dạ Sâm còn biết nói gì hơn? Cậu cúi gằm mặt nhìn ngón chân, bộ dạng vô cùng hổ thẹn.

Dụ Tinh Triết thấy cậu thế thì mềm lòng. Anh ta không hề biết Nhậm Cảnh cũng ở đây, mở miệng mắng "Cậu là đồ vô tâm, tôi thương cậu nhiều năm như vậy, cậu đến liếc cũng không thèm liếc tôi lấy một cái. Vậy mà giờ còn dám đuổi theo Nhậm Cảnh sang tận Pháp. Cậu nhìn bản thân cậu xem, có thể có chút tiền đồ không? Anh ta đi ba bốn ngày thôi, cần cậu chạy theo chắc?"

Dạ Sâm đỏ bừng mặt. Dụ Tinh Triết không biết Nhậm Cảnh đang ở đây, nhưng cậu biết. Những lời này...

Dụ Tinh Triết nói tiếp "Giờ mới biết ngại? Lúc ngàn dặm theo... người, sao cậu không ngại đi!" Thiếu chút nữa thì anh ta đã thuận miệng nói thành "ngàn dặm theo chồng". Thật đáng giận! Anh ta mới không thèm thừa nhận đâu!

Dạ Sâm ậm ừ đáp "Cũng... Cũng không hẳn."

"Không hẳn thì cậu đến đây làm gì?"

Dạ Sâm cứng họng. Nói vòng nói vo, cậu vẫn đúng là vì đuổi theo Nhậm Cảnh mới tới...

Cậu làm mặt đau khổ, dùng ánh mắt biểu thị: Anh Triết, em biết sai rồi, em thật sự sai rồi, anh mau bỏ qua cho em đi!

Dụ Tinh Triết hồn nhiên tung đường cho "tình địch" trong vô thức. Anh ta dặn Dạ Sâm "Cậu rụt rè một chút cho tôi! Tối thiểu phải ở bên nhau nửa năm rồi mới được tiến triển tiếp, nghe rõ chưa?"

Dạ Sâm "..."

Dụ Tinh Triết sợ cậu hiểu, lại cẩn thận dặn thêm "Không được thổ lộ, không được để anh ta làm gì cậu, lại càng không được lên giường với anh ta!"

Dạ Sâm thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống QAQ!

Nhưng giám đốc Dụ đụng đến tình trường, lí luận lại không ít "Tình cảm phải chậm rãi. Chứ cái gì đến nhanh thì đi cũng nhanh. Cậu đừng có mà nhất thời kích động đi thề non hẹn biển gì đó. Nếu không, chờ nhiệt tình tan đi, chỉ có cậu là người chịu thiệt thôi!"

[Đam Mỹ] KHÔNG YÊU THÌ ĐI CHẾT ĐI! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ