Hải từ khi sinh ra đã phải gồng mình lên chịu những trận đòn vô cớ bố trút lên nó mỗi khi thua bạc, nó sống trong sự dè bỉu của ông bà nội, lớn lên cùng những lời chì chiết của ông bà ngoại. Điều duy nhất giúp nó sống sót qua miệng đời oái oăm là mẹ nó. Trong mắt nó mẹ là người đỉnh nhất, mẹ nấu ăn ngon, may vá giỏi, mẹ đọc nhiều sách và hay kể chuyện cho nó, mẹ không hề tồi tệ như những lời mọi người nói. Mẹ bảo nó là điều tuyệt vời nhất từng đến với mẹ, là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của mẹ, mẹ mong nó sẽ không phải sống như mẹ, chôn vùi ước mơ và thanh xuân trong sự chèn ép nghẹt thở từ chính những người mẹ coi là gia đình.
Nó gặp chú Khoa vài lần. Nó biết chú là một người anh thân thiết của mẹ, nhưng nó chưa nói chuyện với chú lần nào. Tính nó nhát lại tự ti, mỗi lần chú đến nó chỉ dám chào 1 tiếng rồi trốn vào phòng, len lén nhìn mẹ nói chuyện với chú. Ở cạnh chú nó thấy mẹ thoải mái và thần thái rạng rỡ hẳn, nhiều lần nó hỏi tại sao mẹ hạnh phúc với chú Khoa vậy mà không cưới chú, mẹ chỉ cười
"Tình yêu phức tạp lắm con ạ, và có những tình cảm còn vượt lên cả tình yêu, đó là tình máu mủ. Mẹ và chú Khoa là như vậy đấy, lớn lên Hải sẽ hiểu"
Nghe thật đau đầu, nhưng Hải tò mò lắm, nó muốn lớn thật nhanh để biết về cái thứ tình cảm thiêng liêng ấy, nó muốn yêu, cũng muốn được yêu, nó tưởng tượng ngày dẫn người trong mộng về, mẹ sẽ chúc phúc nó, rồi nó sẽ cùng người ấy sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Nhưng đời đâu có màu hồng như nó nghĩ, mẹ bỏ đi trước khi nó kịp lớn lên, trước khi nó kịp biết yêu. Thế giới bỗng sụp đổ trước mặt nó, ánh sáng duy nhất trong nó tắt lịm, nó rơi vào hố đen vô định không biết đường ra. Nó cố vùng vẫy, nó gào thét sự giúp đỡ, nhưng bất lực để bóng tối sâu thẳm dần dần nuốt chửng mình.
Rồi chú Khoa kéo nó dậy, chú bước vào đời nó như một vị cứu tinh, chú giúp nó lo liệu đám tang mẹ, chú ôm chặt lấy thân hình sắp đổ gục xuống của nó khi từng lớp đất cuối cùng được phủ lên quan tài mẹ, chú ép nó ăn cơm, chú thủ thỉ vào tai nó những lời an ủi. Nó chứng kiến chú nói chuyện với bố, nó quên luôn sự thất vọng tột cùng khi nghe bố bán nó với giá 200 triệu, tự nhiên nó thấy vui và tràn trề hi vọng, vì cuộc đời nó sẽ sang trang mới, không biết sẽ đi đâu về đâu, nhưng nó sẽ không chịu chôn mình trong cái nhà này thêm một giây nào nữa. Nó mang theo rất ít đồ, nó cẩn thận bọc những tấm ảnh của mẹ và nó lại, nó thắp hương cho mẹ, cầu xin mẹ hãy luôn dõi theo nó, rồi nó nắm lấy tay chú Khoa rời đi, không thèm nhìn lại cái nhà ấy một lần.
Lần đầu tiên được ngồi xe ô tô, nó cứ nhấp nhổm, cảm thấy bộ quần áo đang mặc trên người sẽ làm bẩn chiếc ghế da đắt đỏ kia, nó cứ thu mình vào một góc, cố làm cho bản thân tàng hình. Xe chạy êm ru, mà nó thấy lòng mình nhộn nhạo, nội tạng cứ như lộn tùng phèo hết lên.
"Chú... dừng xe..."_ Nó yếu ớt nói, và khi chiếc xe vừa dừng lại, nó vội vàng lao ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo, mặt nó trắng bệch, cả người run rẩy
Chú Khoa nhẹ nhàng vuốt lưng nó, rồi đưa nước cho nó uống, chú bảo chắc do nó chưa quen đi xe nên bị say, dần dần rồi sẽ đỡ. Thực ra nó đâu chỉ bị say xe, nó còn đang quá hồi hộp. Nó không biết cuộc sống sau này của mình như thế nào, có hòa nhập được không, suy cho cùng nó vẫn là một thằng nhóc quê mùa với một tuổi thơ không trọn vẹn và biết bao tự ti mặc cảm.