09;

276 57 1
                                    

19.

"Điện hạ vẫn khỏe, cậu không cần lo."

Người thị vệ đứng trước mặt trả lại cho Khuê phong thư, cái này y không mang vào cung được, chỉ có thể thay em chuyển vài lời đến Thôi Nhiên Thuân.

"Bảo anh ấy khi nào có thời gian thì đến thăm tôi một xíu nha, có chuyện này vui lắm, nhờ anh chuyển cho anh ấy."

.

"Điện hạ gần đây ngày nào cũng phải thức khuya đọc sách, bệ hạ bắt đầu coi trọng ngài ấy rồi."

"Vậy sao, nhờ anh chuyển lời nhắc Thuân đừng quá sức nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi nào rảnh đến thăm tôi một chút cũng được, hôm nọ có chuyện này..."

.

"Điện hạ theo thánh thượng đi quan sát việc đắp đê trị thủy rồi, có lẽ hơn một tháng nữa mới trở về." Khác với mọi lần, lần này người thị vệ ngập ngừng nói thêm. "Người nói với tôi nếu về sớm hơn sẽ đến thăm cậu, dặn cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Thật sao? Tốt quá, à có chuyện này kể cho anh, anh về kể lại cho anh ấy nhé."

.

"Điện hạ không đến được, người ngả bệnh rồi."

.

"Thánh thượng rất hài lòng về điện hạ, còn nói ngài ấy là hoàng tử xuất sắc nhất của người."

.

"Điện hạ..."

.

Mùa xuân năm Khuê tròn mười tám, Thôi Nhiên Thuân đứng trước mặt em, giờ đây hắn đã là hoàng đế, nét mặt hắn không giấu nổi vui mừng, hắn đến rồi, đến để đón em cùng đi với hắn.

Khuê bật khóc như một đứa trẻ, hắn vòng tay ôm lấy em nhỏ giọng dỗ dành, bây giờ hắn đã có trong tay tất cả, điều hắn còn thiếu, chỉ là một mình em.

Ngày bước chân vào hoàng thành, em ngỡ ngàng nắm lấy tay hắn, tất cả những thứ nơi đây quá đỗi lạ lẫm, quá đổi hào nhoáng mà sau này khi đã trải qua nhiều điều, em mới dần hiểu ra.

Vốn dĩ đây mới là nơi hắn thuộc về, nơi mà lầu cao cung đàn réo rắt không bao giờ dứt, nơi mà ngọc ngà châu báu khảm lên trên những mái ngói đón nắng về. Lầu son gác tía lúc nào cũng rộn ràng náo nhiệt. Mái hiên ngọc lưu ly phủ đầy hoa đỏ, đèn lồng treo khắp các lối đi luôn sáng rực bất kể ngày đêm, nơi đó là chốn phồn hoa của kinh thành, người có phẩm trạch cao như hắn bây giờ sẽ như thế, sau này, có lẽ là hơn cả thế.

Hắn đưa em đến vườn thượng uyển, những loại cây cỏ ấy em chưa thấy bao giờ, hắn đứng lặng nhìn em chạy vòng quanh, trên môi không giấu được nụ cười.

Ngay tại đó, Thôi Nhiên Thuân rót chén rượu đầy, hắn đặt nó vào trong tay em, nói rằng từ hôm nay, mong em sẽ nắm tay hắn cùng đi hết đoạn đường không ngắn không dài này.

"Anh không được bỏ lại em một mình đâu đó."

"Anh hứa."

Và em đã nghĩ cả hai thật sự có thể bên nhau như thế.

yeongyu | dưới bóng tro tànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ