Chương 15.

390 23 3
                                    

Bởi vì trong xe đột nhiên xốc nảy, các hành khách bắt đầu tốp năm tốp ba mà phàn nàn lái xe không cẩn thận, chỗ Dew và Jane lại yên tĩnh một cách dị thường.

Hai người giống như hóa đá, mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rất là kỳ lạ.

Cuối cùng vẫn là Jane sực tỉnh trước, để giảm bớt lúng túng, cô cười nhẹ trêu chọc: "Bạn học Jirawat, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm đấy. Cậu định lấy thân báo đáp à?"

"Được."

Đột nhiên cậu trả lời trả lời một câu, ánh mắt thanh khiết sâu thẳm nhìn cô, giọng điệu mập mờ giống như trêu chọc làm cho người ta không đoán được ý tứ của cậu.

Hai gò má Jane nóng lên, im lặng quay đầu đi.

Hai người cũng không ai nhắc lại chuyện xem phim, Jane nhắm mắt dựa vào cửa sổ, giống như đang ngủ.

Dew lẳng lặng nhìn cô, trong đầu thỉnh thoảng tái hiện lại hình ảnh vừa rồi, cảm xúc mềm mại trên cằm, còn có mùi thơm thoang thoảng. Làm lòng cậu rộn ràng khó tả.

____

Lúc đến Khon Kaen đã là năm giờ chiều, mọi người xuống xe đổi sang một chiếc xe buýt khác, lúc sáu giờ mười phút rốt cuộc cũng tới quê Jane.

Ông nội sống ở một thị trấn nhỏ phía tây Khon Kaen, ở đó trên có núi dưới lại có sông hồ, là một địa danh rất nổi tiếng của thành phố.

Lúc xuống xe sắc trời đã nhá nhem tối, chỉ có ánh sáng của những ngọn đèn mới bật lên trong trấn, khung cảnh cũng trở nên khác hẳn.

Hoàng hôn buông xuống, bao phủ thị trấn trong màu cam đỏ, lại có ánh đèn đường ấm áp làm nền, khung cảnh xung quanh như được bao phủ bởi màn sương mỏng, lượn lờ như khói, đẹp không sao tả xiết.

Jane dẫn mọi người qua cầu, trong hồ có uyên ương* nghịch nước, vịt vàng ca xướng, làm cho đám người Chimon reo hò không thôi.

* Một giống chim ở nước hình như con vịt mà bé (con le).

"Jane, phong cảnh quê cậu thật đẹp, đúng là chốn tiên cảnh của nhân gian!" Love khen không dứt miệng.

Jane cười: "Ông tớ vì cảm thấy ở đây đẹp, mới không muốn rời đi. Khon Kaen là một nơi nhỏ bé, trình độ phát triển không thể nào so sánh với Phuket được, nhưng lại là một nơi tuyệt vời để dưỡng lão."

Đang nói, Jane chỉ chỉ phía trước: "Nhà ông tớ ở cuối cùng, hàng thứ hai, chính là căn nhà kia."

Đưa mắt nhìn, phía trước từng dãy nhà chằng chịt, mái ngói màu xanh, tường sơn trắng. Lúc này mái nhà có khói bếp bốc lên, có cảm giác thật hoài niệm.

Jane dẫn mọi người đi tới trước cửa nhà, lúc đẩy cửa đi vào thì có một người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, nghe tiếng động đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy Jane mặt lập tức cười tươi: "Không phải Jane đây hả, buổi trưa hôm nay ông con còn lẩm bẩm nhắc tới con."

"Dì Dim." Jane cười chào hỏi, giới thiệu cho mọi người, "Đây là dì Dim, người thuê nhà của ông nội tớ."

Căn nhà của ông nội có hai cái sân nhỏ ở phía trước và sau, sân trước cho dì Dim thuê nhà bốn người ở, sân sau là ông Jane ở một mình.

Lúc trước bố Jane muốn đến Phuket phát triển, ông nội không chịu đi, vì để có người chăm sóc cho ông, bố Jane mới nghĩ tới chuyện cho thuê nhà.

Ông Jane năm nay đã tám mươi chín, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ngày thường từ giặt quần áo đến nấu cơm không có việc gì ông không làm được.

Lúc Jane dẫn mọi người đến sân sau, ông nội đang run rẩy làm cơm tối trong phòng bếp.

Thấy cháu gái trở về, ông cao hứng như một đứa trẻ.

Jane giới thiệu từng bạn học của mình với ông, người già rất yêu thích người trẻ tuổi, nghe nói mọi người sẽ ở lại chơi vài ngày, càng mừng rỡ cười không ngậm miệng được, liền lên sân trước nhờ dì Dim chuẩn bị đồ ăn ngon.

Chú dì Dim đều rất nhiệt tình, bình thường quan hệ rất tốt với ông, hôm nay cũng vui vẻ giúp đỡ, hai vợ chồng cùng nhau xuống bếp.

Jane và mấy cô gái cũng không chịu nhàn rỗi liền chạy đến giúp đỡ.

Bữa cơm tối nay, gà vịt thịt cá, còn có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt chỉ có ở Khon Kaen, nên càng phong phú hơn.

Sau khi ăn xong Jane cầm ít quà tiễn chú và dì Dim về, dì Dim từ chối mấy lần cuối cùng mới chịu nhận lấy, vừa cười vừa nói với Jane: "Đừng tiễn chúng ta, ở lại nói chuyện với ông cháu đi. Mãi mới có dịp về một chuyến, ông của cháu nhất định vui điên lên ấy."

Chồng dì Dim cũng nói: " Mấy đứa nhiều người như vậy, tối hôm nay chỉ sợ không đủ chỗ ngủ, hay là để chú dọn một phòng ở sân trước cho mấy đứa?"

Sân trước tổng cộng có ba phòng ngủ. Vợ chồng chú và hai đứa con gái, vốn là vừa đủ.

Jane không muốn làm phiền họ, liền từ chối: "Không sao đâu, tụi con đủ chỗ ở, chú và dì về sớm nghỉ ngơi đi ạ."

Tiễn vợ chồng chú xong, Jane đang muốn trở về phòng, ai ngờ Dew lại đi ra.

Jane nhìn về phía cậu: "Nhiều người như vậy, tối nay để bọn họ ngủ chỗ nào? Ở đây ông tớ chỉ có một phòng ngủ thôi."

Nói xong nhìn cái sân nhỏ sát vách, "Nghe mẹ tôi nói nhà của cậu cũng cho thuê rồi, còn phòng trống không?"

Dew lắc đầu: "Mỗi lần tôi về cùng bố mẹ đều ở khách sạn đầu đường, để tôi dẫn bọn họ tới đó."

Jane thở dài một tiếng: "Trước mắt chỉ có cách này thôi."

Đang nói, Love và Claire từ trong nhà đi ra, tới gần Jane nhỏ giọng hỏi: "Jane, phòng vệ sinh nhà cậu ở đâu vậy?"

Dew đi vào phòng.

Jane liếc nhìn hai người bọn họ, chỉ vào con hẻm chật hẹp bên cạnh: "Đi vào trong đó là được."

Love và Claire cùng sững sờ, hai mắt nhìn nhau.

"... Bên trong?" Love cho là mình nghe lầm, "Nhưng mà lúc nãy, tớ nghe được bên đó có tiếng lợn kêu, dì Dim còn đi cho lợn ăn mà."

Jane vẻ mặt tự nhiên: "Bên cạnh chuồng heo chính là nhà vệ sinh."

Trong nháy mắt Love và Claire ngây người.

Jane sớm đoán được hai người bọn họ sẽ phản ứng như vậy, lúc này không khỏi nhướng nhướng mày: "Tớ đã nói hoàn cảnh ở đây không thích hợp với đại tiểu thư các cậu, các cậu lại muốn đến, nếu như thật sự chịu được thì hai cậu nhịn đi."

"Ai nói chúng tớ chịu không được?" Claire không phục, cắn răng một cái, lôi Love đi vào bên trong.

dewjane; ngoan, đừng nháo [CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ