Chương 18. Giọt mực đen và màu áo trắng

77 15 6
                                    

Nếu như mọi thứ đột ngột kết thúc ngay khi ta ngỡ như nó vừa bắt đầu...

Cũng là tháng 9, nhưng của 4 năm trước.

Cũng là sân trường, nhưng là chúng ta của một thời ngây dại.

Cũng là màu áo trắng, nhưng vẫn chưa nhuốm màu thời gian.

Vẫn là bầu trời.

Vẫn là hai chúng ta.

Những đứa nhóc lớp 6 lơ đãng nắm lấy lá cờ nhỏ xíu trong tay. Hàng ghế lộn xộn, áo quần xộc xệch, đầu tóc rối tung. Những đứa nhóc ấy làm thầy cô thức trắng biết bao đêm.

Nhưng chúng không bao giờ biết sẽ có một ngày, khi thầy cô đã ngủ, khi trang vở đã gấp lại, khi đêm đã buông rèm, chúng vẫn chẳng cho phép mình yên giấc. Bài tập đã hết nhưng ưu tư biết bao giờ mới cạn?

Những đứa nhóc lớp 6 không bao giờ tin rằng mình sẽ sợ hãi khi mất đi những con người mà bản thân thậm chí còn chưa nhớ tên.

Long ngay lập tức nhận ra cô bé ấy. Vẫn là mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, nước da trắng ngần và đôi mắt nâu sẫm. Nhưng vẻ rạng rỡ tựa ánh mặt trời mà người ta vẫn hay so sánh với "thiên thần" đã không còn. Đôi mắt to tròn, trong vắt như bị thời gian rỏ xuống một giọt mực đen. Giọt mực ấy loang ra, tan vào màu mắt một nỗi buồn mênh mang khó tả. Cô bé từng cướp đi cây kẹo chanh, sau này là cả trái tim nó, mang chút gì nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ hơn và buồn hơn. Sự hiện diện ấy mong manh như thể chỉ sau một cái chớp mắt, cô sẽ biến mất vào hư không.

Ngày hôm ấy, Long cũng ngồi phía sau. Bàn tay cô nhỏ xíu giữa cả ngàn bàn tay. Lá cờ của cô hơi nhạt màu ở góc phải. Lẫn giữa những màu cờ khác, không hiểu sao nó luôn nhận ra.

Lá cờ tung bay như cánh hoa buông mình trong gió. Không khí nhộn nhịp của ký ức đã phai nhòa bơm từng giọt máu phập phồng nơi lồng ngực. Nó đâu biết gặp nhau có nghĩa là sẽ mất nhau. Mãi mãi.

Bàn tay ấy biến mất, bị nuốt chửng giữa biển người.

Duy Long đứng bật dậy.

Đám học sinh lớp 6 hét lên sợ hãi.

Các thầy cô vội vã chạy lại.

Cô bé ấy gục xuống, mắt nhắm nghiền, hai tay buông thõng. Lá cờ nhỏ rơi bên má, khẽ quẹt vào mái tóc đen tuyền.

Tiếng trống trường đã điểm. Long cảm thấy trái tim mình đang run lên theo từng nhịp trống.
.

.

.

Hoài Xuân tỉnh giấc. Trước mắt nó là màu trắng của ga trải giường. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng làm nó vô thức quay mặt đi. Hoài Xuân bắt gặp bóng lưng ấy.

Cậu học sinh quay người về phía nó, mặc áo đồng phục thể thao màu lam, nắng tinh nghịch trêu đùa trên mái tóc. Nó nheo mắt, chẳng biết từ bao giờ cậu ta đã cao như thế.

"Tỉnh rồi à?" Cậu hỏi, không quay đầu lại.

"Đang khai giảng đúng không?" Nó vô thức lên tiếng.

"Vào năm học được gần hai tuần rồi." Cậu đáp nhẹ.

Nó dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng dài:

chạy giữa thinh khôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ