- Uhm!
Bác sĩ gật đầuWendy đứng hình dù biết kết quả là như vậy
- Thật sao ?
Đôi mắt Wendy khẽ long lanh. Cô thực sự hạnh phúc khi nghe tin Irene có thai. Đó là cái thai của côBác sĩ gật đầu xác nhận
Lòng Wendy rộn rã, cô phải làm thế nào đây ? Phải nói với Irene như thế nào ? Liệu rằng Irene có đồng ý giữ lại hay là...? Bằng mọi giá cô phải kìm được chân Irene. Buộc nàng phải ở bên mình, sẽ khiến nàng yêu mình. Chỉ cần con cô chào đời mọi thứ cô sẽ chu toàn hết thảy. Nhưng đó thực sự là rất quá đáng với Irene. Giờ với Wendy, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Cô chẳng thể suy nghĩ được gì hết. Cô nửa muốn có con lại sợ Irene càng thêm ghê sợ mình mà từ bỏ cái thai. Cô phải làm sao bây giờ ?
Trở về phòng bệnh
- Em cảm thấy trong người thế nào ? Tốt lên chút nào không ?
Wendy gọt một ít táo rồi truyền sang cho Irene. Nàng không nói chỉ nhận lấy rồi khẽ gật đầu. Wendy vui vẻ vì Irene phản ứng lại dù chỉ là 1 cái gật đầu nhẹ nhàngMấy ngày ở nhà, Wendy dẹp toàn bộ việc ở công ty sang 1 bên, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng tại gia. Ác cảm dù có nguôi ngoai vì sự chăm sóc tận tình như muốn chuộc lỗi lầm. Irene hồi đầu không thèm nhìn mặt nhưng riết sau này được chiều chuộng nên cũng thành thông lệ, đáp trả lại Wendy. Như chợt nhớ ra gì đó, Irene nhẩm tính. Nàng đã qua ngày "đèn đỏ" được 1 tuần rồi. Mọi lần vẫn theo chu kì. Lần này đến ngay cả đau mỏi lưng nàng cũng không thấy gì. Wendy hơi nhíu mày đôi chút, cô biết nàng đang suy nghĩ về điều gì. Cô sẽ tìm một lúc thật thích hợp để nói chuyện này. Chuyện gì có thể giấu thì giấu còn việc này thì không thể. Có muốn cũng không thể giấu được. Mọi thứ luôn có cái giá của nó, "Giấy sao mà gói được lửa"
- Tôi khỏe lại rồi cô nên tới công ty đi, bắt đầu từ ngày mai tôi đi học lại. Kì nghỉ đông cũng qua được 2 ngày rồi, cũng may là tôi bị ốm đúng dịp không chắc chép bài ốm.
Irene lạnh nhạt nói. Wendy bật cười. Có lẽ nên theo ý nàng. Irene cũng đã đỡ khá nhiều, công việc ở công ty cũng cần có cô xử lí. Wendy gật đầu đồng ý- Uhm. Vậy thì theo ý của em nhưng nếu em mà xảy ra việc gì thì đừng có trách Wan. Mệt quá thì cứ nghỉ đi, Wan sẽ kêu người chép bài hộ giùm em.
- Khỏi cần.
Cuộc đối thoại diễn ra chóng vánh. Việc ai người nấy làm, đôi khi tiếng Wendy độc nhất vang lên
Irene hôm nay đi học lại. Seulgi đích thân tới đón. Irene cũng chẳng hỏi vì sao Seulgi lại tới đón mình. Wendy đứng ở trên phòng nhìn xuống một cảnh không vừa mắt liền nhíu mày. Ý tứ của Seulgi là đang muốn khiêu khích Wendy đây mà. Chắc hẳn cô nàng không hề an tâm khi để Irene ở cạnh bên cô. Cô đã cảnh báo Seulgi và không cho em ấy tới thăm Irene trong mấy hôm nàng ở nhà. Nhưng Seulgi cứng đầu, lại yêu thích Irene nên không để lời nói của Wendy vào đầu. Dù có ngăn cản, nhưng với cái tính cách còn bốc đồng vì tuổi trẻ của Seulgu cũng không cho phép cậu ngừng yêu thương Irene. Wendy lúc đầu khá khó chịu nhưng dần dà nghĩ lại nếu có một người thân thương với Irene như Seulgi bên cạnh thì cô nên cảm thấy an tâm chứ hơn là sự đố kị. Vì tình yêu đó chỉ xuất phát ở một phía nên cô cũng không lo vì Irene sẽ trao gửi trái tim của nàng cho Seulgi, cũng vì Irene là vợ của cô.
![](https://img.wattpad.com/cover/347822121-288-k437992.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ WENRENE ] [ Cover ] Em Yêu Wan Có Trễ Rồi Không ?
Hayran KurguTruyện gốc : [ Longfic ] Em yêu Yul có trễ rồi không ? [ Yulsic ] Author: loveintheice0802 ( Min ) Thể loại : G & G ....... Son Seungwan : 25 tuổi là tổng giám đốc của Son Thị Bae Joohyun : 19 tuổi hiện đang theo học ở trường đại học Revel Seun...