Chương 10:

56 6 0
                                    

"A a a a a a a --- đau quá! Đau quá!--"

Lý Dật Hàn lăn lộn trên mặt đất như kẻ điên, mặt lộ vẻ dữ tợn, máu điên cuồng phung ra từ những ngón tay bị chặt đứt, tiếng kêu long trời lở đất.

Ba người Chu Đình Đình luống cuống tay chân , như kiến bò trên chảo nóng, ốc còn không mang nổi mình ốc đứng ở tại chỗ, trong đó một kẻ sợ tới mức trực tiếp đái trong quần.

"Thả tôi ra ngoài! Cho tôi ra ngoài!" Trong đội ngũ một nữ sinh tên Dương Đan không kiềm chế được nữa, nữ sinh liên tục lui về phía sau, dùng hết sức gõ vào cánh cửa gỗ, phát ra âm thanh "Bang bang bang".

Không biết có phải hành động của nữ sinh có tác dụng hay không, cửa gỗ rắc một tiếng, vậy mà thật sự mở ra.

Dương Đan vui vẻ, cuống cuồng chạy ra ngoài.

Hai người Chu Đình Đình thấy thế, nào còn hơi sức lo lắng cho Lý Dật Hàn lăn lộn dưới đất và Hứa Lâm Đinh đang còn bị "dọa ngốc", họ như thể người sống sót sau thảm họa không ngừng chạy ra ngoài, trái tim kinh hoàng đập không ngừng.

Lý Dật Hàn cố gắng từ dưới đất bò lên, nhưng có thế lực nào đó như con rắn đang cuống chặt con mồi, tùy ý hắn giãy giụa, thì cũng như gãi ngứa, như con mồi đánh giá năng lực mình quá cao đến cuối cũng phải bị nuốt chửng.

Nỗi sợ hãi cái chết từ trong xương cốt, sự tuyệt vọng và lo lắng điên cuồng lên men trong não Lý Dật Hàn.

"Cứu mạng ----- cứu mạng -------"

Lý Dật Hàn phát ra một tiếng rên rỉ tựa như ô ô khóc, ánh mắt cầu cứu hướng đến Hứa Lâm Đinh người duy nhất chưa rời đi.

Trong khoảnh khắc Lý Dật Hàn ngẩng đầu nhìn phía Hứa Lâm Đinh, đột nhiên đối điện ánh mắt âm ngoan của một  nam nhân, chỉ là một cái liệt mắt ngắn ngủi, đã làm Lý Dật Hàn sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất đi.

Hứa Lâm Đinh giống một con sóc bị dọa cuộn tròn lại, vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở tại chỗ, tựa hồ bị dọa đến cả người nhũn ra, không có sức lực.

Nam nhân dán vào eo Hứa Lâm Đinh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da tinh tế, cằm để ở trên đỉnh đầu Hứa Lâm Đinh cọ cọ.

Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của gã trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng của nam nhân rơi xuống, trong mắt tràn ngập sát khí.

Hắn quá ồn......

Nên chết!

Hắn không tiếng động cười lạnh, ánh mắt tối sầm lại, ngón tay nâng nhẹ, con dao kế bên ngón tay bị chặt đứt phát ra âm thanh răng rắc, bắt đầu rung chuyển, có thể lại tấn công bất cứ lúc nào.

Lý Dật Hàn nghe được thanh âm, ngực căng thẳng, đột nhiên trừng lớn mắt.

Không -----!!

Không cần!!

Sấm sét ầm ầm, Hứa Lâm Đinh đột nhiên nắm lấy ngón tay hắn, quay đầu, lập tức đối diện mắt nam nhân.

Dưới ánh nhìn chăm chú của thiếu niên môi hắn mấp máy, lông mi khẽ run lên, khoảng cách chỉ cách nhau một nắm tay, gần tới nỗi nhít thêm một chút nữa là hai người liền có thể hôn nhau.

[ ĐM/Ongoing ] Trò chơi hướng dẫn tiểu bạch liên câu cáNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ