Cướp

300 21 0
                                    

writer: thuie
beta: ʚїɞ

...

Dẫn Liễu Mân Tích vào phòng, tiểu nhị kia cũng rời đi. Y nhìn một vòng nơi này, nói là đây tẩm phòng cũng không đúng vì nó giống bốn vách được gỗ dựng lên hơn. Trong góc tường mùi ẩm móc bốc lên xộc thẳng vào mũi, nước mưa chảy dọc theo mấy vết nứt lên trên tường. Ở xó nào đó còn vọng lại tiếng nước rỉ rả, chắc do mái nhà cũ quá nên bị dột thành ra nước mưa cứ rỉ xuống mãi.

Đi một vòng chỗ này y phát hiện từng đấy vấn đề, nói một vòng cũng hơi phóng đại. Dù sao cũng chỉ đi có vài bước chân đã đi hết cả tẩm phòng này rồi, Liễu Mân Tích ngồi phịch xuống giường. Giường gỗ cũ kĩ động vào liền phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.

Y thật nhìn mọi thứ xung quanh lắc đầu ngán ngẩm, nhưng cũng không thể đòi hỏi thêm, qua đêm ở chỗ này vẫn tốt hơn là treo mình trên cây nơm nớp lo sợ.

Liễu Mân Tích cả người mệt mỏi nằm phịch xuống giường, bây giờ có giường để nằm là may lắm rồi. Y còn từng bị sư phụ nhốt trong động tu luyện, ăn băng uống tuyết, thức ăn còn không có nói gì đến giường gối đường hoàn. Dù không thích vẫn phải chịu cảnh ngủ trên đất lạnh. May là y vốn đã đạt đến cảnh giới không cần ăn uống vẫn sống được, nếu không thì đã bỏ mạng lâu rồi, nhưng quả thật hương vị thức ăn vẫn làm người ta nhung nhớ.

Nằm lăn lộn nghĩ ngợi một lúc y cũng thiếp đi.

__

Bên ngoài, trời khuya mưa lạnh gió cứ rít lên, trong đêm tĩnh mịch lại có bóng người, chân bước nhè nhẹ. Rồi lại dừng trước tẩm phòng của Liễu Mân Tích, đứng ở cửa sổ bóng đen đó dùng tay chọc một lỗ nhỏ xuyên qua lớp giấy mỏng, rồi đưa một đầu của ống trúc vào. Bóng đen đó cầm ống trúc, đứng bên ngoài thổi nhẹ vào đầu còn lại.

Bên này Liễu Mân Tích nhanh chóng phát hiện điều đáng ngờ, khi không trong không khí lại có mùi lạ. Y cố giả vờ như vẫn còn say giấc tuyệt đối không thể để bọn chúng phát hiện y vẫn còn tỉnh táo.

Cũng phải, yêu hồ ngàn năm chút thuốc mê đó đã là gì ?

Một lúc sau bọn chúng cứ thế đẩy cửa xông vào, Liễu Mân Tích trên giường nhắm tịt mắt lại, giả vờ bất tỉnh.

Bọn chúng thuần thục nhấc bổng người y lên, ném mạnh xuống đất, chăm chú lục tìm tay nãi.

Một gã trong đám tìm được gì đó, hắn kêu lên: "Các ngươi xem ta tìm được gì này !"

Một tên khác lên tiếng: "Tên ngu này !! Chỉ là một miếng ngọc quèn thì có gì quý giá chứ ?!" Sau đó là tiếng vứt vật xuống đất. Bỗng giọng của tên tiểu nhị vang lên:

"Nhỏ tiếng thôi, tên này mà tỉnh lại thì to chuyện ! Lấy nhanh đi, còn phải ném nó ra ngoài nữa. Lần này ném xa một chút lần trước xém nữa là bị phát hiện rồi."

Xem ra đây không phải lần đầu, nhưng bọn chúng còn mang nạn nhân đi đâu ? Hay cứ để yên xem bọn chúng làm gì, Liễu Mân Tích cứ nằm bất động ở đó như người trúng thuốc thật.

Còn bọn cướp sau khi cướp lấy hết đồ có giá trị liền hè nhau vác y đi. Cậu bị một tên vác lên vai mang đi, theo sau là tên lúc nãy. Cậu ngẫm thấy hai tên này di chuyển không lâu chắc điểm đến cũng cách quán trọ chẳng xa. Đang đi thì bỗng tên phía sau kêu lên:

[Guria] Yêu Hồ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ