CHƯƠNG 12

418 49 3
                                    

Chất lỏng xa lạ ấm áp lấp đầy khoang miệng, có chút ngọt. Khúc Kỳ bị ép uống vào mấy ngụm, sắc mặt chậm rãi tốt lại, biểu tình cũng thư giãn, thực tủy biết vị* về sau, nàng nhiệt tình ôm lấy tay Thịnh Tây Chúc, chủ động mút lấy tư vị ngọt kia rất vui vẻ.


Thịnh Tây Chúc bộ dáng làm bộ chê, đẩy Khúc Kỳ ra, giống xách gà con rồi bắt nàng nằm xuống. Lập tức từ môi nàng lẩm bẩm một trận ủy khuất khuất, như bị người khác khi dễ.


Thịnh Tây Chúc nhìn miệng nàng chúm chím, giận quá hóa cười:

"... Tiểu bạch nhãn lang."


Một giây sau, trên cổ tay Thịnh Tây Chúc vết thương dần dần khép lại, lại biến trở về làn da hoàn hảo.


Nàng duỗi ra ngón tay chạm lên trán Khúc Kỳ, Yểm hoá khí ti ở kinh mạch tuần tra một vòng.


Khúc Kỳ qua đau đớn xong khí liền mệt mỏi, nháy mắt ngủ say, còn ngáy mấy tiếng khò khè, lấy đó bản thân không việc gì.


Xác định nàng hoàn toàn bình thường, Thịnh Tây Chúc cúi xuống thổi tắt nến.
Nàng nằm xuống bên người Khúc Kỳ.
Hai người nằm quả thật có chút chen chúc, cũng may đều là nữ hài tử dáng người mảnh khảnh, chen một chút không phải cũng không được.

Thịnh Tây Chúc quay lưng về phía Khúc Kỳ, cảm nhận được hơi thở nữ hài dần dần bình ổn.

Suy nghĩ của nàng miên man, nhìn về phía cửa sổ, nơi đó đọng lại một chỗ ánh trăng sáng, cái bóng nữ nhân hẹp dài từng bước bước chân nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động bào trùm, từng ngụm đem ánh trăng "Ăn hết".


Cuối cùng, tất cả ánh sáng đều bị bóng đen cắn nuốt hầu như không còn.
Từ khi biến thành Yểm, nàng có thể xuyên qua vạn vật thế gian chỉ bằng cái bóng.


Yểm lực lượng đặc thù, mỗi một Yểm năng lực cũng khác nhau. Họ không cần ngủ, cũng không cần ăn, chỉ cần hấp thu nhân loại tâm tình tiêu cực đều có thể mạnh lên.


Tựa như cùng thế giới là chủng loại dị biệt, lang thang vô định tự sinh tự diệt nơi biên giới, không được bất kỳ chủng tộc nào thu nạp.


Cho nên chỗ nào đều không phải nơi nàng hội tụ.


Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh xột xoạt, cảm giác ấm áp thuộc về thân thể loài người, một cánh tay khoác lên ngang hông nàng, ngay sau đó, đầu nữ nhân kia cọ xát phía sau lưng nàng.

Thịnh Tây Chúc: "..."

Nàng lãnh giáo qua tư thế ngủ Khúc Kỳ biết bao nhiêu buông thả, thời điểm vẫn là mèo đen, kém chút bị đạp xuống giường là thường xuyên. Biến về hình người về sau, vẫn không tránh được động thủ nữ nhân kia.....

Khúc Kỳ ngủ say ôm Thịnh Tây Chúc, thật giống như ôm gối ôm hình người lạnh buốt, đi ngủ thời tiết mùa hè đúng lúc thiếu một vật mát lạnh.


Lúc nàng tỉnh, không thấy Thịnh Tây Chúc, trên giường chỉ có một mình. Ánh mặt trời sáng rực rỡ từ ngoài cửa sổ xuyên vào, mấy ngày trời liên tục âm u đầy mây rốt cục sáng trời.

[BHTT-EDIT] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã TưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ