bản thể

370 41 2
                                    

có thứ gì đó hiện lên, toan bóp chết đi những hy vọng đang được đà thối rữa. và trong một chớp nhoáng, lại bay vụt vào hư không.

đức trí nằm tựa lên bờ ngực vững chãi với đôi bàn tay nuông chiều vuốt ve mái tóc ướt mồ môi. em nhích người lên ôm lấy hắn, để lộ bên dưới là dương vật mê man bán cương và lỗ nhỏ đang rỉ ra từng giọt tinh trắng đục.

"dick... sắp đến rồi."

trí lắc đầu, bấu víu lấy tấm lưng trần đầy vết cào em mới vừa để lại. cố vực cho bản thân tỉnh táo để thoát ra khỏi những tiếng hổn hển phóng đãng, đầu lưỡi em còn tê dại cố sắp xếp những thanh âm gấp gáp sắp sửa phát ra.

"không... không muốn."

"hiếu... anh hiếu... đừng bỏ em... dick... em không muốn!"

công hiếu không đáp lại, vẫn như bao lần khác. hắn im lặng để lại cho em một ánh nhìn chua xót, rồi cứ thế rời đi.

công hiếu... lại bỏ rơi em rồi.

không kịp, em thậm chí còn không kịp trốn vào trong tủ quần áo, hoặc là lẩn tránh dưới gầm giường hay tự co ro nhốt mình trong căn phòng vệ sinh chật chội cho đến khi gã tìm thấy em, như em đã từng.

bàn tay thô ráp luồn vào tóc trí, túm lấy em từ phía sau và rồi gian giảo kéo em lại thật gần, thật gần để gã có thể hứng trải một cách hoàn hảo nhất những cái chạm từ da thịt nóng hổi.

"chào buổi tối, cục cưng."

trí nhìn vào đôi mắt đểu giả đang vờ vĩnh phát ra những lời đường mật mà đối với em, nó thật kinh. kinh tởm chết đi được. đã từ rất lâu, em chẳng còn khiếp sợ khi phải đối diện với gã. thay vào đó là sự căm ghét, hận thù đến cùng cực mỗi ngày một găm sâu vào xương tủy của em.

"sắp rồi. trí sẽ chỉ thuộc về một mình anh thôi."

đức trí bần thần ngước lên, ngờ vực nhìn gã.

gã đang toan tính điều điên rồ gì vậy?

"không... dick... a... anh không thể..."

"anh ngứa ngáy lắm đấy, mỗi lần thấy nó ngủ với em."

"mang em về đây vất vả như thế..."

em bị bắt cóc năm em hai mươi mốt. và cho đến tận bây giờ, mắc kẹt ở nơi này quá lâu, trí chẳng đếm được em đã bao nhiêu rồi nữa.

"anh không thể chia phần cho thằng vô dụng đó mãi được, cưng à."

gã đẩy lưỡi vào đôi môi khép hờ, không ngừng xốc nảy em, đâm rút dằn vặt tuyến tiền liệt đã tê dại sưng tấy.

đức trí cảm thấy thứ gì đó đã bị rút cạn ra khỏi thân thể em. có thể là một nhịp, hai nhịp hô hấp nhỏ nhoi, cũng có thể là cả linh hồn chênh vênh, mục ruỗng.

thân áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ