Chương 07: Tỏ tình

142 17 4
                                    

Số 7 là số may mắn, tỏ tình thì tỏ tình thôi~!

Hành lý mang theo của Thành Hàn Bân không có nhiều, chỉ có vài ba bộ y phục đơn giản thô sơ. Chương Hạo thích cậu như vậy, sao có thể để cậu chịu thứ đãi ngộ tầm thường đó tại tẩm cung của Thái tử điện hạ?

Vậy nên chỉ sau một canh giờ Thành Hàn Bân chuyển tới Ngọc Triều cung, cậu đã có thêm hàng trăm bộ y phục với đủ mọi kiểu dáng màu sắc, trang sức cũng là hàng xa xỉ cực kỳ đắt giá.

"Thế nào, ngươi thích không?" Chương Hạo tay cầm chiết phiến, giữa trời đông lạnh giá nhìn hình ảnh này của hắn ai cũng sẽ nghĩ đầu có hắn có vấn đề. Nhưng hắn là Thái tử, nên dù hắn có chổng ngược mông lên trời thả rắm cũng sẽ không ai dám bất mãn nửa lời.

Thành Hàn Bân không biết nói gì với cái gu thẩm mỹ tệ hạ của hắn, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng rặn ra một nụ cười mà gật đầu.

Chương Hạo cười lớn: "Ha ha thích là tốt! Mau mau vào thay một bộ cho bổn Thái tử xem!"

Thành Hàn Bân: "..." Đầu ngươi có bệnh à? Có Thái tử điện hạ nào cười vô duyên như ngươi không?

Dưới sự thúc giục của Chương Hạo, cậu bất đắc dĩ cầm bừa một bộ y phục đi ra phía sau tấm bình phong thay đồ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, toàn bộ tẩm cung Thái tử như náo loạn. Hạ nhân thi nhau chạy đôn chạy đáo, chỉ trong giây lát xung quanh đã được trang trí bằng rất nhiều đèn lồng đỏ đẹp mắt. Cung nữ không dám trễ nải, vừa đi vừa rải cánh hoa sao cho đều hàng thẳng tắp từ chỗ Chương Hạo đang đứng cho đến nơi Thành Hàn Bân đang thay đồ.

Chương Hạo nuốt nước bọt trong căng thẳng, giữa tiết trời mùa đông lạnh giá lưng hắn vẫn thấm đẫm mồ hôi. Hắn chà xát lòng bàn tay liên tục không ngừng, miệng lẩm bẩm trăm lần ngàn lần lời tỏ tình mà hắn đã học suốt thời gian qua.

Hôm nay là ngày trọng đại của hắn, là ngày hắn quyết định sẽ tỏ tình với người mà hắn yêu. Nếu mọi chuyện thuận lợi, Bân nhi sẽ trờ thành Thái tử phi của hắn, cùng với hắn một đời này vĩnh viễn không xa không rời. Chỉ có như thế, Đại Thừa mới có thể tiếp tục thời kỳ thái bình thịnh trị, bách tính cũng có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn không sầu lo.

Khoảnh khắc Thành Hàn Bân từ phía sau tấm bình phong bước ra, pháo giấy ngập trời cánh hoa bay phấp phới. Hai bên tai là thanh âm dịu nhẹ từ đàn tranh khẽ khàng vang lên, cùng với một thân trường bào đỏ sẫm của Chương Hạo thật sự khiến lòng người xao xuyến.

Trái tim Thành Hàn Bân đập rộn đến bất ngờ, cậu đứng chết trân tại chỗ nhìn Chương Hạo chậm rãi từng bước tiến tới. Nhìn thấy hắn cười, cậu theo bản năng mà cong môi. Nhưng, hắn là đang làm cái gì đây?

"Bân nhi..." Chương Hạo hít sâu một hơi, dịu giọng cất lên những lời bản thân đã ấp ủ bấy lâu, "Tâm ta duyệt em."

Chỉ là một câu bốn chữ nhưng từng từ từng chữ như đâm xuyên qua trái tim cậu, khiến hạt giống gieo trong tim bấy lâu nay trong chớp mắt đâm chồi nảy lộc, sinh sôi nảy nở thành từng nhánh cây đại thụ cao to rộng lớn. Kể từ ngày nước mất nhà tan, cậu chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ đời này của mình vẫn còn có thể nghe được câu nói ấy.

neulbin; nhất lộ sinh hoa *ੈ𑁍༘⋆Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ