Chương 110

293 10 0
                                    

Agaras lo rằng tôi sẽ chạy trốn.

Nhưng trên thực tế tôi biết chính mình sẽ không làm như thế, bởi vì nếu rời khỏi hắn tôi cũng không có chỗ nào để đi, huống hồ tôi và hắn đã phát sinh quan hệ, đồng hóa nhất định đã bắt đầu xảy ra ở trong cơ thể tôi rồi. Trở lại thế giới loài người, tình cảnh của tôi so với hiện tại cũng chẳng dễ chịu hơn. Tôi cũng không đành lòng rời khỏi hắn, mặc dù hành động của hắn đối với tôi khiến tôi cực kỳ phẫn nộ. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không nghĩ tới sau năm mươi năm gặp lại, giữa chúng tôi lại biến thành loại tình cảnh như bây giờ, điều này khiến tôi không khỏi có chút hoài niệm quãng thời gian trước đây cùng hắn trốn đông trốn tây, đối phó với những tên Nanzi kia.

Tôi ngồi xuống dựa vào vách đá ẩm ướt, cảm thấy tâm tình hỏng bét , trong đầu cứ vương vấn về tất cả những gì vừa xảy ra. Tôi hít vài hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Vì sao Agaras lại căm hận Levite như vậy? Như thể có thâm cừu đại hận nào đó, mà cũng không phải chỉ đố kị bởi vì ông ấy là cha của tôi, là người thân của tôi. Tôi cẩn thận suy nghĩ, cố gắng xâu chuỗi tất cả đầu đuôi câu chuyện lại, nhưng dường như có một số khoảng trống trong ký ức của tôi, dù thế nào tôi cũng không thể đưa ra một kết luận xác đáng.

Ở trong đầu hiện lên tất cả những ký ức tươi đẹp mà Levite để lại trong cả hai tuổi thơ của tôi, trái ngược với những gì mà Agaras miêu tả -- "Âm mưu", "Mưu đồ gây rối", "Quấy phá", như có cảm giác Agaras đang cố tình nói xấu Levite ở trước mặt tôi vậy.

Không, Dessaro! Đừng nghĩ như vậy, hãy tin Agaras!

Một giọng nói phản đối đột nhiên nhảy ra trong bộ não hỗn loạn của tôi, khiến tôi chợt thoát ra khỏi vũng bùn đang lún càng lúc càng sâu, và khiếp sợ trước suy đoán của chính mình. Tôi lập tức cảm thấy ký ức của mình xác thực có chỗ nào đó không đúng lắm, có vẻ như một số điểm then chốt đã bị chỉnh sửa, sau đó nối lại với nhau. Mà khi tôi cố gắng bắt giữ những chỗ khác thường khiến ký ức của tôi không được thông thuận, đại não liền kéo tới cảm giác choáng váng mãnh liệt. Lúc này, có thứ gì đó thình thịch nảy lên sau gáy tôi, tựa hồ có một loại ký sinh trùng nào đó chui vào dưới da tôi mà tôi không biết, và nó đang thức dậy vào lúc này.

Ký sinh trùng. Tôi cảm thấy sởn tóc gáy, tránh thật xa ra phía sau vách đá, chạm vào phía sau gáy.

Trên vách đá rỗng tuếch, chẳng có gì ngoại trừ vệt nước. Mà dưới làn da sau gáy tôi, thực sự có một thứ gì đó tồn tại. Tôi tìm thấy một hạt gì đó nho nhỏ nhô lên, nhưng khi tôi dùng tay ấn vào nó, nó lại biến mất, giống như một con đỉa vậy. Da đầu tôi tê dại, mà con cá ma quỷ bên hông tôi cũng bỗng nhiên bất an xao động, nó trượt qua mông tôi, trực tiếp trượt thẳng lên lưng tôi, tôi lập tức cảm thấy phía sau gáy bị cắn một cái.

"Hắc! Con vật nhỏ đáng ghét này, dám cắn ta!" Tôi nắm lấy cái đuôi nhỏ của con cá ma quỷ, kéo nó xuống, làm bộ muốn đánh nó, nó run rẩy cuộn người, lật người lại, giả chết. Cái miệng nhỏ vừa mới tập kích tôi hơi khép mở, như thể rất oan ức khóc thút thít. Tôi nhấc nó lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xảo quyệt của nó, "Tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi còn dám không an phận, ta sẽ biến ngươi thành cá nướng! Ngươi nghe rõ chưa!"

Nhân ngư DessaroNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ