Chương 20

1.8K 119 4
                                    

Vu Mông Mông không kiên nhẫn đá chăn xuống đất. Bởi động tác mạnh bạo, cảnh xuân càng lồ lộ không sót thứ gì. Nhậm Thành tận lực khống chế hai mắt không nhìn cô, nhưng bản tính đàn ông đâu dễ khống chế.

"Mông Mông..... Dậy đi..."

Nhậm Thành rơi vào đường cùng chỉ có thể đánh thức cô. Giờ thì hắn đã tin chuyện lộn xộn ở WC sáng sớm hôm trước không phải cố ý nhằm vào hắn...

Người nọ vẫn như cũ ngủ say sưa, chẳng biết rằng hàng họ đã bị người xem hết.

Nhậm Thành gọi vài tiếng, thấy cô không phản ứng, bèn đi lên trước ngồi xổm xuống nhặt cái chăn. Vừa hay ngẩng đầu, cảnh sắc kích thích liền gần ngay gang tấc.

Hầu kết vô thức động đậy hai lần, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự, mặc kệ máu mũi chực chảy xuống, Nhậm Thành đứng dậy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Không đợi hắn kìm hãm sức nóng đang trào dâng, Vu Mông Mông tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt. Sửng sốt thấy trước mặt có người đứng, nhìn kĩ phát hiện là Nhậm Thành, cô mới thở phào.

Còn tưởng sáng ngày ra chưa gì đã gặp ma, có điều, Nhậm Thành đứng cạnh sô pha làm cái gì?

"Sao anh lại chảy máu mũi?"

Cô nhảy dựng lên rút khăn giấy ấn vào mũi hắn. Không thể trách Vu Mông Mông hở chút là giật mình. Tự dưng thấy một người máu mũi chảy ròng ròng đều sẽ nghĩ họ có chuyện, đâu thể nhắm mắt làm ngơ.......

"Tôi không sao......."

Nhậm Thành thấy cô tỉnh, theo bản năng giữ lấy khăn giấy, lại không cẩn thận cầm trúng bàn tay mềm mại như không xương của cô. Hắn trợn mắt nhìn "cảnh xuân" rực rỡ chói lóa ở phía trước của cô gái, sức nóng thật vất vả áp xuống lại điên cuồng tán loạn khắp thân thể.

"Không... không...."

Nhậm Thành quay lưng lại, hoảng hốt chẳng kịp nhìn đường định tông cửa xông ra ngoài. Trong cơn kích động, chân vấp phải thứ gì đó dưới bàn trà, thân thể hắn thẳng tắp đổ về phía trước.

Vu Mông Mông kinh hãi, ra sức túm lấy Nhậm Thành tránh khỏi mặt bàn. Ngã vào bàn trà sẽ làm vỡ mặt bàn bằng kính, Nhậm Thành khẳng định khó tránh khỏi bị thương.

Thành công kéo Nhậm Thành hướng về sô pha, lại quên mất cô còn ở phía sau, thân hình Nhậm Thành đổ xuống, ép cô không thở nổi.

Nhậm Thành biểu tình hoảng hốt cảm thụ sự mềm mại dưới thân, nhất thời không thể đứng dậy. Vu Mông Mông vung tay nhỏ đấm đấm hắn.

"A...... Anh mau đứng lên, đè bẹp tôi rồi......"

Vu Mông Mông ngẩng cổ kêu. Hắn ăn cái gì mà nặng muốn chết!

Nhậm Thành lúc này mới phản ứng lại, tay chân có chút hoảng loạn định đứng lên. Vừa nâng được nửa người, cửa phòng liền bị đẩy ra, Sư Chi Phó đi vào.

"Anh Thành, không phải anh nói không thể yêu đương à?"

Sau đó thì sao? Có thể ăn vụng? Sư Chi Phó trào phúng cười.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ