Chương 3

2.4K 167 2
                                    

Nhậm Thành nhìn cô, trong chốc lát không thốt nên lời, Sư Chi Phó cũng sửng sốt, sau đấy cười ầm lên.

"Ha ha ha ha ha......"

Vu Mông Mông tỏ vẻ không thể hiểu được nhìn Sư Chi Phó bên kia vừa cười vừa đấm sô pha. Bộ hắn bị điên hả? Bĩu môi, cô không nhìn lầm, người này đầu óc quả nhiên không bình thường.

"Tôi đã uống xong rồi, Nhậm tổng còn việc gì sai bảo?"

Mặt mũi là cái gì? Tiền tới tay mới là quan trọng nhất.

"Khụ....., không có."

Sắc mặt Nhậm Thành lạnh lùng, hơi mất tự nhiên.

"Vâng, Nhậm tổng, vậy có việc cần ngài cứ nói nhé."

Vu Mông Mông mỉm cười tiêu chuẩn, để lộ tám cái răng. Nhậm Thành trực tiếp quay đầu đi, không thèm nhìn lại. Vu Mông Mông cứng đờ cả mặt. Nếu không phải coi hắn là ông chủ, cô đã một cước đá hắn văng tận dãy Himalaya. Với tính khí ấy, hắn xứng đáng ngày ngày gặp quỷ nhé. Nghĩ vậy, trong lòng cô cân bằng hơn một chút. May mà cô không có loại "thiên phú dị bẩm" kia.

Sau khi thu dọn bàn ăn, làm lơ ánh mắt cười cười như có như không của Sư Chi Phó, cô thở phào một hơi, trở về phòng mở máy tính xem phim. Mẹ cô từng bảo, không nên tiếp chuyện người đầu óc có bệnh, bằng không sẽ lây bệnh não tật.....

Giữa trưa ba người không nói không rằng ngồi ăn cơm.

Buồn tẻ nhạt nhẽo như thế, nhưng Vu Mông Mông lại thấy rất thư thái. Có thể làm cá mặn cũng là một loại bản lĩnh, hơn nữa mỗi tháng có 15 vạn tiền lương, nhiều tiền như vậy, cô hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Ăn no ngủ ngon, không tìm đường chết, chỉ cần hầu hạ ông lớn Nhậm Thành cho tốt là được.

Buổi tối, ba người lại tụ tập cùng nhau ăn cơm. Trên bàn chỉ có tiếng gắp đồ ăn, ngoài ra chính là tiếng Vu Mông Mông nhai nuốt, thanh âm rất nhỏ, nhưng hai người đối diện lại không phát ra một chút âm thanh nào. Không biết bọn họ làm kiểu gì, không hổ là một đôi. Nhìn hai người đối diện, cô chậm rãi gật gật đầu. Trời đất tác hợp, quá xứng, quá xứng.

"Ngày mai đi công ty."

Đột nhiên có tiếng nói, dọa Vu Mông Mông nhảy dựng. Thiếu chút nữa thì sặc, xem ra thích ăn dưa náo nhiệt gì đó cũng thật nguy hiểm.

"Được, được."

Vu Mông Mông ngoan ngoãn đáp lời hắn.

"Lát nữa tôi muốn đi tắm."

Sư Chi Phó nói xong nhìn về phía Nhậm Thành vừa đứng dậy.

"Vậy cùng nhau đi."

Nhậm Thành nhàn nhạt đáp ứng.

"Được."

Sư Chi Phó gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy thì lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc đầy bát quái của Vu Mông Mông.

Đôi đũa trên tay Vu Mông Mông rơi xuống bàn, "keng" một tiếng. Cô sực tỉnh, vội cầm đũa lên ngậm trong miệng.

Nhậm Thành ghét bỏ liếc mắt ngó cô một cái, Sư Chi Phó lại mở miệng thành thật.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ