Chương 44

1.1K 84 0
                                    

Vu Mông Mông cảm thấy lạnh. Cô giật mình nhìn Sư Chi Phó đang sờ tới sờ lui chẳng có định hướng. Hắn đang làm cái quái gì thế? Để cô ngồi đợi lạnh muốn chết, việc đơn giản như vậy cũng không biết hả?

Sư Chi Phó cầm vạt áo lót hết nâng lên rồi lại ấn xuống. Cô vội giữ lấy tay hắn.........

Quên mất, một tên con trai như hắn sẽ không biết cách mặc loại áo này của con gái.

"Anh Phó, nhìn thao tác của tôi mà làm, tay bên phải tôi không thể động, anh cầm phía bên đó nhé."

Cô trở tay vỗ vỗ bờ vai của hắn. Chúng ta sẽ là "chị em" tốt cả đời.

Sư Chi Phó nặng nề thở ra, giữa "muôn vàn rối rắm" rốt cuộc cũng cài được khuy áo. Vu Mông Mông cảm giác chuyện này có điểm hơi quá, nhưng theo thói quen vẫn bỏ qua. Lỡ như chọc giận Sư Chi Phó, hắn không chịu giúp nữa, cô sẽ phải chịu cảnh thả rông. Chẳng biết cái tay cô đến bao giờ thì khỏi, đành tạm chấp nhận vậy.............

Quần áo mặc xong xuôi, Vu Mông Mông lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Cô muốn uống sữa, sắp khát khô cổ rồi.

Sư Chi Phó cắn chặt răng nhanh chóng vào phòng vệ sinh..........

Vu Mông Mông đã uống xong hai cốc sữa bò, lại rót một cốc cho Nhậm Thành, thế nhưng Sư Chi Phó vẫn chưa ra khỏi phòng. Thật kỳ quái? Cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng hắn. Sao thế nhỉ? Ở bên trong lâu như vậy còn không ra?

Nhậm Thành đã phân phó trợ lý liên hệ với bệnh viện tìm bác sĩ tốt nhất. Vu Mông Mông không hề biết tâm ý này của Nhậm Thành, nếu biết cô sẽ cảm kích đến rơi nước mắt........

Sư Chi Phó rốt cuộc cũng ra khỏi phòng, Vu Mông Mông vui vẻ đón đầu hắn.

"Anh Phó uống sữa đi, hương vị tuyệt lắm."

Sư Chi Phó xoa xoa tóc cô.

"Ừ, tôi uống xong rồi chúng ta đi bệnh viện."

Ba người cùng xuất phát tới bệnh viện. Vu Mông Mông bịt kín đôi mắt để khỏi nhìn lung tung, toàn bộ hành trình đều được Sư Chi Phó dắt đi. Tuy Nhậm Thành không đỡ người, nhưng hắn vẫn luôn chú ý trạng thái và phương hướng của cô.

Sau khi đến bệnh viện, Vu Mông Mông sờ soạng đi vào phòng khám. Bác sĩ thấy cô bịt mắt thì sửng sốt. Sao bảo là tay không thể cử động? Đôi mắt là bị làm sao.........?

Nhậm Thành vắt chéo chân ngồi xuống sô pha, nói cho bác sĩ bệnh tình của cô.

"Bác sĩ, cô ấy chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy thì phát hiện cánh tay không thể nhúc nhích, cũng không có bất cứ cảm giác gì."

Vu Mông Mông cởi băng bịt mắt, cô vẫn sợ sẽ bắt gặp thứ gì đó........

"Vậy đôi mắt....... là như thế nào?"

Bác sĩ thực sự khó hiểu. Theo quan sát của ông, đôi mắt có vẻ nghiêm trọng hơn cánh tay.

"Cô ấy không muốn nhìn thấy bệnh viện nên bịt mắt thôi, đôi mắt thật sự không có việc gì."

Giọng nói của Sư Chi Phó rất ôn nhu. Vu Mông Mông vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy bác sĩ, tay của tôi có vấn đề gì không?"

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ