Chương 46

1.1K 69 1
                                    

“Được, tôi sẽ chú ý. Không còn việc gì tôi cúp máy đây.”

Sau khi ngắt điện thoại, Nhậm Thành đi tới bên cạnh Vu Mông Mông.

“Đại sư đang bận nên sẽ phái đồ đệ qua đây, hiện tại chắc đang trên đường tới. Ngài ấy dặn cô đề phòng lệ quỷ, dù gì chúng cũng có ý đồ ăn cô.”

Vu Mông Mông nhìn chằm chằm lệ quỷ Trần.

“Nói, các ngươi ăn bao nhiêu người rồi?”

Lệ quỷ vùi đầu vào góc tường sợ sệt.

"Ta chưa từng ăn người, lần này đang định thử.”

Lần này mới ăn thử?

“Ngươi nói thế tưởng ta sẽ tin chắc?”

Đây đúng là lần đầu tiên lệ quỷ Trần định ăn người, tuy nhiên không thành công. Nếu không phải không còn nhiều thời gian, ả sẽ không lựa chọn thương tổn sinh mệnh vô tội.

“Thật sự là lần đầu ta động thủ, trước kia ta không hề nghĩ tới việc hại người. Nếu không phải thọ mệnh ta chỉ còn hơn nửa năm, ta cũng sẽ không ra tay........”

Lệ quỷ Trần cực lực giải thích.

“Không tin các ngươi có thể hỏi lệ quỷ kia, ả khá thân với ta đó. Mặc dù đôi khi ta nói chuyện có hung dữ một chút, nhưng cho tới bây giờ, ta chưa hề làm hại ả hay người khác.”

Vu Mông Mông ngoáy ngoáy lỗ tai. Cô nhìn thấy rõ ràng lệ quỷ Trần hùng hổ giáo huấn nữ quỷ nhát gan kia. Giờ ả lại bảo không có tâm tư hại người, ai tin?

“Vừa nãy ta còn nghe ngươi mắng ả ta bất lực, bắt ả ta đi hại người. Thế nào? Chẳng lẽ tai ta bị ảo giác?”

Nữ quỷ nhát gan ngồi xổm một góc nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại.

“Chị ta chưa từng hại người đâu. Lần này gặp các người nên chị ta mới hợp tác với ta.”

Cuối cùng chẳng những không thành công, còn có khả năng sớm mất hết thọ mệnh........... Nữ quỷ nhát gan lệ rơi không ngừng.

“Cầu xin các người buông tha cho ta, ta không có làm chuyện xấu.”

Lệ quỷ Trần không ngờ một kẻ nhát gan lại có nghĩa khí như vậy, ả bèn quyết tâm trả lời.

“Kẻ muốn hại các ngươi chính là ta, ả chỉ phụ trợ thôi. Xử xong các ngươi, có miếng ngon cũng chả đến lượt ả, từ đầu tới cuối ả đều là công cụ của ta. Cho nên, các ngươi thả ả đi đi.......”

Nữ quỷ nhát gan sửng sốt. Sau khi lấy lại tinh thần, hai mắt ả đẫm lệ, nức nở nói.

“Chị Trần, không phải như thế........ Vì ta bảo nơi này có dương khí nên chị mới qua đây, u hu hu hu....... Là ta hại chị....... Hu hu hu hu hu……”

Ả khóc lóc không thành tiếng.

Vu Mông Mông: “..........”

Hình như cô chưa nói sẽ xử trí bọn chúng như thế nào đúng không? Tại sao cả đám đều cho rằng cô muốn bọn chúng hồn phi phách tán? Tự dưng có cảm giác cô biến thành Pháp Hải.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ