Không khí ngày tết cực kỳ náo nhiệt. Ở nhà, cô thật không hổ danh một con heo lười, ngày nào cũng ăn no ngủ kỹ, mà mẹ cô thì ngày nào cũng nấu toàn món ngon cho con gái. Hễ rảnh rỗi, cô lại tung tăng sang hàng xóm đánh mạt chược. Nếu cả đời đều được như vậy, thần tiên có đem cuộc sống của mình ra đổi, cô cũng chẳng thèm.
Hôm nay là một ngày cực kỳ may mắn, mới nhập cuộc cô đã thắng liền hai ván. Thực ra cũng chẳng đáng kể gì, vì chỉ cược tiền xu cùng với các bà, các bác hàng xóm, nhưng nghe họ kể từ chuyện nhà ra chuyện ngõ cũng thấy vui vui. Vừa được một đôi Bạch (*) thì mẹ cô hớn hở chạy tới: "Mặc Mặc, điện thoại nè!" Cô thầm giật mình, mẹ mà vui như thế, chắc chắn là đàn ông gọi rồi.
"A lô,"
Giọng anh truyền đến: "Đông vui thế! Đang làm gì vậy?" Cô ngây người, đây là cú điện thoại đầu tiên của anh sau khi hai người từ biệt ở sân bay. Vừa nhai mực nướng, cô vừa trả lời: "Đánh mạt chược!" Đầu dây bên kia, anh cười giòn giã: "Trình độ như vậy mà dám chơi với người ta à?" Cô hừ lạnh: "Ai khiến anh lo!" Sắp qua năm mới rồi mà chẳng nói được lời nào hay ho cả!
Anh chỉ cười, không nói gì. Thấy quyền chủ động bị đẩy qua cho mình, cô bực bội gắt: "Có gì thì nói, không thì em cúp máy!" Đoán cô vừa thua, anh bật cười, khẽ nói: "Được!" Mới có vài lời đã cúp máy, cô thấy hơi hụt hẫng. Đến cả câu "năm mới vui vẻ" mà anh cũng ky bo! Ấm ức là vậy, nhưng khi bốc quân mạt chược lên xem, khí thế cô đã hừng hực trở lại. Bây giờ thắng là ưu tiên hàng đầu, mấy chuyện khác quan tâm làm gì!
Hôm đó ở sân bay, anh đưa cô ra chiếc xe đã được chuẩn bị chu đáo. Lúc ấy là buổi chiều, sân bay Hồng Kiều nhộn nhịp kẻ đón người đưa. An vị trong xe, cô quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy anh đang đứng vẫy vẫy tay. Thân hình cao ráo của anh rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Lần đầu tiên cô nhận ra anh thật điển trai.
Lúc cô từ bàn mạt chược về nhà thì đã quá nửa đêm, may mà mẹ đã ngủ, nếu không nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được xem hồi nãy ai đã gọi. Đang ở trong phòng tắm, vừa kịp rửa xong mặt mũi, chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên, cô chạy vội ra nghe máy. Dãy số hiện ra trên màn hình là của anh. Không cần khách sáo chào hỏi, cô làu bàu: "Nửa đêm nửa hôm rồi, có chuyện gì thế? Anh thì chuyện tốt không làm, cứ đi làm chuyện xấu!"
Giọng anh nghe rất dịu dàng, ấm áp: "Em ngủ chưa?" Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện phá người ta, ai mà ngủ cho nổi! Vừa cầm lấy chiếc điều khiển định bật TV lên xem, cô vừa đáp: "Chưa! Còn đang bị một con muỗi quấy nhiễu!" Anh bật cười: "Anh vô cùng đồng cảm với số phận con muỗi đáng thương ấy!" Cô cũng phì cười, tâm trạng thoải mái hẳn. Anh nói tiếp: "Em xuống dưới nhà đi!" Tưởng mình nghe lầm, cô hỏi lại: "Xuống đâu cơ?" "Cổng cư xá nhà em." Cô kinh ngạc, đánh rơi chiếc điều khiển.
Lúc quáng quàng chạy ra cửa, bị bác Quy bảo vệ ngăn lại hỏi: "Mặc Mặc, nửa đêm rồi cháu còn ra ngoài sao?" cô chỉ biết gật đầu cười. Ở quê đâu đâu cũng là người quen, đi ra đi vào đều chào hỏi ríu rít, cô rất thích lối sống tình nghĩa này. Nhìn sang bên kia đường, thấy một chiếc BMW màu đen mang biển số Thượng Hải đang đậu, nhưng không phải chiếc xe đã đưa cô về nhà hôm nọ. Còn đang phân vân thì anh mở cửa, ló đầu ra: "Biết ngay em sẽ lề mề mà!" Ngồi trong xe, cô vẫn còn cảm thấy khó tin, ngơ ngác nhìn anh: "Sao anh lại ở đây? Đi công tác à?" Anh cười, lảng sang đề tài khác: "Đi ăn gì đó nhé, anh đói mờ mắt rồi!" Chập tối nay anh đến Thượng Hải, vừa xuống sân bay là lái xe tới đây ngay, chưa kịp bỏ bụng thứ gì, nên giờ đói meo.