Rốt cuộc hai người là như thế nào đây?
Khi Tử Mặc nổi giận, đôi mắt cô loang loáng, long lanh như nhúng nước, cặp chân mày cau lại vẻ không thể chịu đựng được. Thấy bộ dạng đó, anh bật cười, đây mới thật sự là Triệu Tử Mặc mà anh biết. Đăm đắm nhìn cô một hồi lâu, anh thì thầm lặp lại: "Anh muốn gì à?" Thực ra bản thân mình muốn gì, anh cũng chẳng biết. Xưa nay anh quen nắm mọi chuyện trong tay, chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Từ trước đến giờ, người chủ động cắt đứt luôn luôn là anh, vậy mà hôm đó ở trên xe, cô lại lạnh lùng nói chia tay khiến anh cảm thấy rất mất mặt. Lời đoạn tuyệt của cô làm cơn giận dữ bùng lên trong anh – Ra thế! Ra là anh cũng chỉ là một thứ đồ chơi trong tay cô mà thôi! Chưa bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra, cho nên anh quay đầu, lần đầu tiên trong đời, lần độc nhất vô nhị, lần vô tiền khoáng hậu. Anh làm bộ như cô chưa từng thốt ra những lời ấy, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn tiếp tục. Giờ nghĩ lại, phải chăng lúc ấy anh đã yêu cô? Hay là từ một lúc nào đó khác? Dạo gần đây, anh trăn trở mãi về điều này, nhưng câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải đáp. Lần đầu gặp mặt? Không, cô quá bình thường, mà anh thì luôn bị vây quanh bởi người đẹp, nên không có khả năng này. Vẻ thanh tú nhẹ nhàng cộng với cách ăn mặc khá bảo thủ của cô thật sự bị chìm khuất giữa đám người son phấn hoa lệ kia. Lần chơi mạt chược? Lần ấy anh hơi cảm thấy bất ngờ, vì chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào lại đi trả tiền cho mình, hơn nữa số tiền ấy với anh cũng chẳng đáng kể gì. Sau đó quan hệ phát sinh, anh thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, có điều kỹ thuật của cô kém chưa từng thấy. Bây giờ vô tình nghĩ đến, anh mới mơ hồ nghĩ có lẽ đó là lần đầu tiên của cô, nhưng nghĩ lại, xã hội hiện nay, chuyện tình một đêm phổ biến như ăn cơm bữa, thế là anh xóa ngay ý nghĩ này.
Có lẽ rung động bắt đầu từ bữa cơm đầu tiên cô nấu cho anh. Trước kia, anh chưa từng được ai nấu cho ăn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, những bữa ăn của anh đều do đầu bếp phụ trách. Hôm ấy, ngồi xem tin tức trên kênh CCTV ở phòng khách, anh nhìn thấy dáng vẻ cặm cụi của cô qua cánh cửa kính mờ nối giữa phòng khách và bếp. Trong chiếc Tshirt dài và chiếc quần lửng dài đến gối, trông cô không khác gì một sinh viên đại học, tuy dáng người không cao nhưng đầy đặn, khác xa với đám phụ nữ lòe loẹt thường bu quanh anh. Chỉ trong thoáng chốc, đồ ăn đã xong xuôi, những món rất bình thường: cá rán, trứng tráng, canh nấm, nhưng lại rất thơm ngon và đẹp mắt. Lòng anh bất giác dịu lại, nhớ đến hồi còn bé cùng ăn cơm với bà, được bà gắp mắt cá cho. Cảm thấy vô cùng ngon miệng, anh ăn hết sạch. Mối quan hệ của hai người như một sợi dây leo mong manh, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt. Cô chẳng bao giờ chủ động liên lạc, như thể với cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh từng thăm dò qua Vu Phính Đình, biết cô từ trước đến giờ chưa từng có quan hệ với đàn ông, vả lại anh qua nhà cô rất thường xuyên, để lại nhiều đồ đạc bên đó. Nếu cô có người tình khác, đoạn tuyệt cũng là chuyện không thể.
Cô lạnh lùng nhìn anh. Hơn hai tháng rồi, cô chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể gặp anh ngay trước cửa nhà mình. Những tháng ngày đã qua lại ùa về ngay trước mắt. Ánh đèn hắt vào mặt anh, soi rõ vẻ khắc khổ, tiều tụy. Thường ngày anh tràn đầy sức sống, vậy mà giờ đây vẻ mặt anh lại ngập đầy vẻ lẻ loi, bất lực. Hai người đứng im như thể đang lâm trận, địch không động ta cũng không động. Cô khẽ nở một nụ cười giễu cợt, quyết định để anh vào nhà, cùng tìm một lối thoát cho cả hai: "Anh Giang, nếu anh có lời muốn nói, hãy nói một lần này cho rõ ràng dứt khoát. Anh bận rộn nhiều việc, mà tôi cũng không rảnh, đừng lãng phí thời gian của nhau."