Yêu xa có hận lắm không?

310 25 1
                                    

Lần nữa bị giam cầm, cậu cũng không cảm thấy khó chịu. Bởi vì cuộc sống đã thành thói quen, nhưng cậu lại không thích những thứ an thai bổ khí gì đó mà dì Noi thường hay bưng tới cho cậu ăn. Đối với đứa bé này, cậu thật sự không có biện pháp để yêu thương nó. Cậu căn bản cũng không muốn nó!

Kể từ đêm hôm đó đi qua, ban ngày trong biệt thự cậu không thấy anh, cũng tốt vì cậu thật sự không muốn gặp anh. Nhưng buổi tối thì lại là thời gian khó khăn.

Mặc kệ cậu phản kháng mãnh liệt bao nhiêu, anh nhất định sẽ có biện pháp giữ cậu thật chặt! Thân thể rõ ràng chán ghét anh đụng chạm, nhưng khi anh dùng thủ đoạn cứng rắn, cậu không thể không khuất phục. Dù không làm được gì nhưng anh lại muốn ôm cậu cùng ngủ. Cuộc sống như thế cậu thấy quá đủ rồi! Tại sao phải có đứa bé? Tại sao? Dunk cảm giác mình muốn điên rồi!

Đặc biệt bởi vì nghỉ ngơi hợp lí nên bụng của cậu càng ngày càng lớn, bảo bảo trong bụng qua máy theo dõi càng rõ ràng, thường xuyên làm cho lòng cậu có cảm giác, cố gắng kháng cự... Cậu không muốn ở nơi này nữa, cậu không muốn gặp lại anh.

Vì vậy cậu không nghe lời không chịu ăn, tính khí ngày càng hư! Có lúc dì Noi bưng gì đó lên cho cậu, cậu vội đẩy hết xuống đất. Dì ấy không nói gì chỉ dọn dẹp hết rồi bưng lên chén khác.

Tình cảnh như vậy khiến cậu hận chính mình! Dì Noi có lỗi gì tại sao cậu muốn giận lây sang người khác? Người hại cậu ra như thế này là Joong, cậu phải phát tiết trên người anh mới đúng. Vì thế nén lệ bưng chén thuốc lên uống, nhưng tình cảnh như vậy không ngừng tái diễn. Dunk cảm giác mình sắp hỏng mất. Nhưng người đàn ông kia giống như không muốn để ý tới cậu, cứ mặc cho cậu náo động như vậy. Phía ngoài là những ngôi sao sáng rực rỡ, nhưng cậu không thể nào bước ra khỏi cửa chính.

Đang ngủ nhưng cảm giác muốn ngồi dậy, cậu đứng ở cánh cửa sổ sát đất sững sờ nhìn ra bên ngoài. Không nói một lời. Cho đến khi đứa nhỏ trong bụng cảm giác hình như baba không vui, đưa chân nhúc nhích, đạp nhẹ.

" Dunk à chúc mừng em! Bảo bảo trong bụng đã lớn, tới tháng này có thể thai nhi đã được phát triển hoàn toàn. Xem ra Joong đã làm rất tốt."

Bảo bảo động đậy khiến cậu nhớ lại sáng hôm nay đi khám thai như thường lệ, gương mặt Pond tươi cười nói với cậu. Cậu không muốn đứa bé này nhưng có thể làm gì đây? Nó từng ngày lớn lên trong bụng cậu! Nhưng nó không biết baba nó không cần nó! Đứa bé đáng thương.

" Baba không có cách nào, thật không có." 

Lảo đảo ngồi vào ghế salon, cậu mất hồn ôm bụng. Cậu thật sự không có cách nào để thích đứa bé này.

" Thiếu gia, ăn một chút đi có được không?"

 Thời gian vào lúc trà chiều, dì Noi luôn đúng giờ như vậy. Chén canh có mùi thơm nhẹ được đặt trên bàn trà trước ghế sofa, dì nhẹ giọng nói. Thiếu gia không biết bị cái gì kích thích, tại sao rời xa cậu chủ một thời gian sau khi trở lại liền thay đổi thành như vậy? Chẳng lẽ phản ứng khi mang thai khiến một người có biến hóa lớn như vậy? Có thể nói là hoàn toàn thay đổi!

Nhưng lần này cậu ấy giúp bà một ân tình lớn như vậy, dù thế nào đi nữa bà cũng phải chăm sóc tốt cho cậu ấy.

" Dì à, con không muốn ăn. Dì đem đi đi!" 

Dunk nhắm hai mắt nói chuyện. Cậu không dám mở mắt ra sợ không có cách nào đối mặt với người quan tâm mình khi mình nổi giận.

" Thiếu gia à, cái này không được, thân thể của cậu cần ăn nhiều một chút, bằng không thời điểm sinh sẽ chịu khổ! Cậu chủ giao phó nhất định phải cho cậu ăn xong dì mới có thể đi!" Dì Noi kiên nhẫn khuyên.

"Tôi không muốn ăn, mang đi đi...mang đi..."

( JoongDunk ) Yêu Hận Triền MiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ