Trong hồ tắm nước rất ấm, cả hai đều cởi y phục ra, chỉ còn lớp quần áo bên trong. Tiếp xúc với nước cảm giác lại còn ngượng ngùng hơn. Không dám tỏ lời cũng không dám nén lại lâu. Suốt cả buổi, Lam Hi Thần và Giang Trừng cũng không dám nhìn nhau, không dám nói tiếng nào. Cuối cùng vội vội vã vã mặc y phục rồi trở về bên giường ấm.
__________
Lam Hi Thần thổi tắt ngọn đèn dầu mờ mờ kia, đắp cùng Giang Trừng một cái chăn bông. Trong đêm đen, không gian tĩnh mịch, mắt đối với mắt. Loại cảm xúc xung động thuở niên thiếu như thế này, chỉ cần chóp mũi hơi chạm nhẹ với nhau đã nóng cả lên, chỉ cần một cái xoa đầu đã ngại ngùng cả lên, chỉ cần một câu quan tâm đã vui vẻ mất cả ngày. Cái cảm xúc này, bọn họ đều chưa từng trực tiếp trải qua, vậy mà như có như không vẫn luôn hiện hữu trong ánh mắt của hai đứa nhỏ mới mười mấy tuổi.
Lam Hi Thần có chút nhích tới, chóp mũi lại khẽ chủ động chạm phải Giang Trừng. Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, không nói. Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, không nói. Cả hai cứ thẹn thẹn thùng thùng như thế, suốt một khoảng lâu chẳng lên tiếng, cuối cùng vẫn là Giang Trừng chịu không nổi màn "đấu mắt" này, thấp giọng lên tiếng:
"Thái tử điện hạ, chú trọng lễ nghi..."
"A...Ta biết rồi."
Lam Hi Thần hơi nhích ra. Hai người lại nhìn nhau thêm chút nữa. Rồi vẫn là Lam Hi Thần hắn lên tiếng:
"Vãn Ngâm, ngươi có thoải mái không?"
"Ta à? Tất nhiên là có, giường của Thái tử điện hạ nằm rất êm, nước tắm cũng ấm nữa."
"Không phải, ý ta là ngươi có thoải mái khi ở cùng ta không?"
"Có."
"Ta cũng thoải mái."
Ngừng một lát, Lam Hi Thần lại hỏi Giang Trừng thêm câu nữa:
"Gọi ta là Hoán...Lam Hoán."
"Gọi tên của ngươi? Làm sao có thể chứ?"
"Cứ xem là ta cho phép ngươi đi."
"...Lam Hoán."
Lam Hi Thần khựng lại, nhìn thẳng vào mắt của Giang Trừng. Cứ nhìn nhau như vậy, cảm xúc kỳ lạ vẫn luôn trào dâng trong lòng của nhau. Cứ như vậy chẳng bao lâu sẽ giống như sói con, mãnh liệt mà cuồn cuộn, lạnh lẽo mà ấm áp.
Chợt, Lam Hi Thần đưa tay, vén lọn tóc còn vươn trên má của Giang Trừng. Hắn thở hắt ra một hơi, lại cười lên một cái. Thật sự rất đẹp, có lẽ đó là nụ cười đẹp nhất Giang Trừng từng nhìn thấy trong giấc mộng thời niên thiếu của bản thân. Là một nụ cười thật lòng, ngây ngô của tuổi trẻ, và cũng là sự rung động bản thân nhận thấy được từ trong tiềm thức.
Giang Trừng cảm nhận được hơi nóng từ trong ngón tay của hắn, chậm chạp nhận ra trên trán của mình từ bao giờ đã thấm đẫm mồ hôi. Nhẫn ngọc trên tay hắn lạnh toát, khe khẽ chạm lên má y, vốn dĩ nhẫn lạnh nhưng khi chạm vào lại càng xao động hơn. Khoái cảm chỉ có tăng chứ chẳng thể giảm.
![](https://img.wattpad.com/cover/351329351-288-k306285.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hi Trừng ] Người trong tim
Fanfic"Người trong tim" (tên mới) Hoa trong gương, trăng dưới nước. Cá trên trời, người trong tim. . . . "Ngươi có chấp niệm trên đời này, nhưng ngươi có từng nghĩ ngươi sẽ chết trong đó không?" "Không, ta vì chấp niệm mà sinh, cũng vì chấp niệm mà tử...