Giang Trừng thấy động tĩnh, ngạc nhiên nhìn Lam Hi Thần. Trên tay hắn cầm theo ống tiêu bạch ngọc, gương mặt rạng rỡ vô cùng. Hắn bước qua khỏi bức bình phong, chậm rãi bước về chỗ cũ. Hắn ngồi xuống ghế, tay lại nâng niu ống tiêu đó.
"Ta muốn thổi cho ngươi nghe một khúc ta mới nghĩ ra, ngươi nghe không?"
Giang Trừng nhìn hắn, y cũng không phải loại người vô tâm vô phế, thấy vẻ mong đợi hào hứng của hắn thì vẫn là mềm lòng. Thực ra vốn dĩ y chỉ định ở đây ăn một bữa rồi trở về phòng ngay, không ngờ lại gặp cảnh này.
Thấy y không đáp lại, Lam Hi Thần vẫn giữ nụ cười, từ tốn nói tiếp.
"Nếu ngươi không muốn nghe thì thôi vậy, ta định nhờ ngươi đặt tên cho khúc tiêu đó nhưng có vẻ làm phiền ngươi rồi."
Sau khi nói hết câu, hắn vẫn đâu vào đấy, mỉm cười như chưa có gì.
Có lẽ Giang Trừng cũng không phải là không muốn nghe. Y cau mày nghĩ lại, dưới ánh nến lập lòe, trong khung cảnh trăng lên mờ ảo có thể nhìn thấy thông qua cửa sổ. Giang Trừng cất giọng nhẹ nhàng đến không ngờ, y từ từ, gương mặt tuy cau có, nhưng không giấu được mềm mỏng nuông chiều trong lời nói.
"Nghe thì nghe, dù sao bây giờ về phòng ta cũng không làm gì."
Lam Hi Thần lại cười, Giang Trừng không thích nụ cười này chút nào, thật giả tạo quá đi, với ai hắn cũng cười như thế à?
Nghĩ vu vơ cũng không phải là tốt, Giang Trừng không nghĩ nữa, chống cằm, chăm chú nhìn hắn.
Lam Hi Thần đưa tiêu kề bên môi, tay đặt đúng vị trí. Hắn ngồi đối diện với khung cửa sổ, thành ra lúc này, những tia sáng cuối cùng le lói, chiếu qua gương mặt tuấn tú của hắn.
Gió nhẹ thổi lên, bất chợt cuốn đi ngông cuồng thuở thiếu niên, theo tiếng xào xạc của lá cây, gió thổi mạnh hơn và trăng dần nhô cao. Lam Hi Thần nhẹ nhàng thổi ống tiêu bạch ngọc quý giá ấy, thổi ra một khúc nhạc du dương, êm ái và trầm ấm. Đốt ngón tay thon thả của hắn di chuyển vô cùng mượt mà, thả nhẹ từng nốt.
Khúc nhạc tựa như đêm trăng tỏ, khẽ xoa dịu lòng người, ta tưởng như chỉ cần cất tiếng liền khiến kẻ ác vãn hồi, chỉ cần cất tiếng liền có thể hiểu lòng nhau. Thế nhưng nhắm mắt nghe kỹ, lại cảm thấy buồn lòng.
Buồn bã man mác như ngày mưa bụi, nhưng dịu dàng du dương như ngày trăng treo.
Một phút phong nguyệt trong đời có lẽ chỉ như vậy, giờ đây y tìm được cảm giác an ủi, trước mắt có người đẹp, bên tai lại ngân nga điệu tiêu trầm ấm. Giang Trừng khép hờ đôi mắt, cảm xúc trong lòng thật khó nói thành lời.
Tất cả cuốn theo khúc tiêu, chỉ còn Lam Hi Thần và Giang Trừng mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn rõ gương mặt nhau.
Tất cả còn đang chìm trong ảo mộng, đến lúc cao trào, tiếng tiêu lại lặng phắc đi. Giang Trừng sựt tỉnh, y mở mắt ra, nhìn thấy Lam Hi Thần vẫn đang ngồi ở đó. Y chưa kịp lên tiếng, hắn đã cất lời trước.
"Khúc tiêu này vẫn chưa hoàn thành, ta mong khi đã hoàn thành rồi thì ngươi cũng có thể nghe như thế này."
Hết câu đó, hắn cất giọng gọi nha hoàn vào dọn thức ăn xuống.
![](https://img.wattpad.com/cover/351329351-288-k306285.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hi Trừng ] Người trong tim
Fanfic"Người trong tim" (tên mới) Hoa trong gương, trăng dưới nước. Cá trên trời, người trong tim. . . . "Ngươi có chấp niệm trên đời này, nhưng ngươi có từng nghĩ ngươi sẽ chết trong đó không?" "Không, ta vì chấp niệm mà sinh, cũng vì chấp niệm mà tử...