Chap 23

60 4 0
                                    

Mã Gia Kỳ nói hết nước hết cái, Đinh Trình Hâm mới miễn cưỡng đồng ý đi chơi tennis với anh. Hôm sau vừa hay là cuối tuần, hai người đang chuẩn bị xuất phát thì di động của Mã Gia Kỳ vang lên. Đinh Trình Hâm liếc anh nói: "Nói trước, nếu là việc công thì không được nghỉ". Mã Gia Kỳ cười: "Việc công đâu có quan trọng bằng em". Anh bắt máy.

"Anh Mã." Là Hứa Gia Nguyên, cậu ta sụt sịt: "Anh Mã, em bị ốm rồi, mệt quá...".

"Uống thuốc chưa?" Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm một cái, đi xa một chút, bất giác hạ thấp giọng. "Trong ngăn tủ có thuốc".

"Hết hạn rồi", nai con bắt đầu nghẹn ngào nói.

Mã Gia Kỳ lại nhìn Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm không nói gì, chăm chỉ nhìn anh suy nghĩ. Mã Gia Kỳnói nhỏ: "Em tự đi mua được không, tiền đủ dùng không?".

"Em đi rồi..." Hứa Gia Nguyên thút thít, "người ta bảo phải có đơn thuốc, nếu không thì không bán".

Mẹ kiếp, Mã Gia Kỳ nhắm mắt rồi lại mở ra, khẽ nói: "Được rồi, anh còn ít thuốc đây, để anh mang qua cho, chờ anh một lúc". Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi tắt máy.

Mã Gia Kỳ cúp máy xong, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, hắng giọng nói: "Ừm... Có một người bạn bị ốm, anh phải đi xem sao..." Ngẩng đầu thấy Đinh Trình Hâm đang khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa, cười chế giễu: "Bạn bè như thế nào? Từ thời quá khứ phải không?".

Mã Gia Kỳ có chút lúng túng, mặt mày nóng rực: "Hôm qua tình cờ gặp trên đường, ở thành phố này cậu ta không có bạn bè thân thích gì, anh không thể bỏ mặc không lo. Chỉ đến đưa ít thuốc thôi, xong việc anh về đón em đi chơi tennis".

Đinh Trình Hâm nhún vai, khoác áo lên: "Đi nào, em đi cùng anh".

Mã Gia Kỳ thấy biểu cảm thản nhiên của Đinh Trình Hâm dường như không bận tâm lắm liền thở phào, mặt dày nói: "Sao, không yên tâm à? Anh và cậu ta thật sự chẳng có gì, hồi đó chỉ là tìm 'đối tác' thôi, nếu không tình cờ nhìn thấy anh còn không nhớ đã từng quen một người như cậu ta".

Đinh Trình Hâm quay đầu, nửa cười nửa không: "Anh biết không, lúc này, anh càng nói nhiều càng chứng tỏ anh đang thiếu tự tin".

Mã Gia Kỳ lập tức im miệng, bước lên ấn nút chờ thang máy.

Hứa Gia Nguyên đang co ro trong chăn hắt hơi, nghe tiếng chuông vang lên, liền nhảy ra mở cửa. Nhìn thấy Mã Gia Kỳ, mắt cậu ta sáng lên, mấp máy nói: "anh Mã".

Lại Đinh Trình Hâm đứng ngay phía sau, lập tức sững người, mãi mới phản ứng lại, lúng túng không biết nên làm gì.

Mã Gia Kỳ điềm nhiên ôm vai Đinh Trình Hâm nói: "Giới thiệu với em, đây là người yêu của anh, Đinh Trình Hâm". Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn chào: "Anh Đinh".

Đinh Trình Hâm mỉm cười: "Nghe Mã Gia Kỳ nói cậu bị ốm, nên mới đến thăm, bây giờ sao rồi?". Đinh Trình Hâm kéo Hứa Gia Nguyên ngồi xuống sô pha, giơ tay sờ trán cậu ta: "Cũng may, không sốt, toàn thân mệt mỏi phải không?".

Hứa Gia Nguyên gật đầu, Đinh Trình Hâm phát hiện trên mặt cậu ta vẫn còn vệt nước mắt, đôi mắt to đẹp thi thoảng chớp chớp, bộ dạng tội nghiệp làm người ta quan tâm, khẽ cười nói: "Chắc vẫn chưa ăn sáng, để tôi nấu cho cậu, ăn sáng xong mới uống thuốc được".

[KỳHâm] Chỉ cần emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ