Chap 15

72 4 0
                                    

Sáng hôm sau, đang lúc Đinh Trình Hâm mặc áo khoác vào người thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Thì ra là nhân viên quán ăn nhanh dưới lầu đến đưa sữa đậu nành và quẩy vừa ra lò. Tiền đã thanh toán rồi, nhân viên chỉ việc đưa đồ ăn đến theo địa chỉ có sẵn mà khách yêu cầu.

Đinh Trình Hâm đặt áo khoác xuống, lấy kéo cắt nắp hộp nhựa, đổ sữa đậu nành nóng hổi ra bát, uống một hớp, cảm thấy rất ấm bụng.

Bắt đầu từ hôm đó, bất luận bữa sáng hay bữa tối, nhân viên các quán ăn luôn xuất hiện đúng giờ đưa đến tận tay Đinh Trình Hâm. Đúng chín giờ tối, Mã Gia Kỳ sẽ gọi điện tới, sau đó nói chuyện mất một tiếng.

Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng đó kể chuyện của mình. Hồi nhỏ sống ở nhà bà ngoại dưới quê, anh đã vứt giày vào nồi, hấp cùng bánh bao như thế nào; hay là lúc đi học thì lén lút dùng kéo cắt tóc các bạn nữ, bắt chước tiểu thuyết kiếm hiệp kết nghĩa huynh đệ, anh đã nhuộm tóc hút thuốc để ra dáng đại ca, đại học thì tổ chức dạ hội liên hoan, còn đi xin trợ giúp từ đàn anh đàn chị mà mình quen biết.

Nói đến những chỗ thú vị, ngay cả Đinh Trình Hâm cũng phải bật cười. Khó mà tưởng tượng một người đàn ông trưởng thành chững chạc như Mã Gia Kỳ bây giờ cũng có những lúc nghịch ngợm khờ dại như thế.

Đương nhiên, anh cũng có lúc phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không ra mắt được sản phẩm mới, cũng phán đoán sai lầm, đầu tư thất bại, sau mấy năm nồ lực gian khổ, cuối cùng cũng có được chút thành tựu. Có điều Mã Gia Kỳ rất thản nhiên, thậm chí coi như truyện cười kể lại cho Đinh Trình Hâm nghe.

Cho dù anh nói gì, Đinh Trình Hâm cũng không đáp lại, chẳng lên tiếng. Cũng có những tối, cả hai đều không ai nói gì, chỉ lắng nghe hơi thở của đối phương yên bình chậm rãi, từng chút từng chút thấm vào trong tim.

Sau đó vang lên giọng nói chân thành sâu lắng của Mã Gia Kỳ: "Trình Hâm, tôi yêu cậu".

Giải đấu thử Olympic cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy đều thở phào, hò reo sung sướng. Năm sau Olympic mới chính thức bắt đầu, còn một năm nữa, vất vả hay không tới lúc đó bàn tiếp.

Các giáo viên và tình nguyện viên tham gia giải đấu thử được nhà trường cho nghỉ ngơi một tuần. Trương Chân Nguyên vừa nghe được tin này, lập tức bảo Đinh Trình Hâm không được có hẹn với ai, phải đi leo núi ngắm lá phong với anh ta. Đinh Trình Hâm cau mày: "Muốn đi thì cậu với Chân Tri Bổng mới đúng, mình đi làm cái gì? Làm kỳ đà cản mũi à?".

Trương Chân Nguyên cười hì hì: "Ai bảo Tri Bổng nhà tôi thích cậu cơ, cậu cũng không làm kỳ đà được đâu. Ngoan ngoãn ngồi nhà chờ điện thoại của tôi, chắc hai hôm nữa đi". Đinh Trình Hâm bất cần nhún vai, vứt điện thoại lên giường, quàng áo khoác đi siêu thị.

Đồ cậu cần mua rất ít, chẳng qua chỉ là mấy nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, xà phòng... Siêu thị ba tầng hoành tráng là thế, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút Đinh Trình Hâm đã kết thúc, trả tiền đi về.

Bước đến đầu đường, chợt nhìn thấy mấy cậu thanh niên đang lôi nhau vào hẻm tối trước mặt, đồng phục chúng mặc nhìn rất quen mắt. Đinh Trình Hâm cầm túi tiến về phía đó, quả nhiên, đấy là đồng phục trường thể dục thể thao cậu đang dạy. Hơn mười sinh viên cao to lực lưỡng đang vây đánh một cậu thanh niên, Đinh Trình Hâm thầm thở dài, hét lên: "Các cậu đang làm gì thế?".

[KỳHâm] Chỉ cần emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ