Như đoá hoa Quỳnh chỉ nở vào giữa đêm rồi tàn khi bình minh đến, như loài Bỉ Ngạn chỉ trải rực mảng đường khi linh hồn bước đến tận cùng của sự chia ly.
Nhị hoàng tử Jake Jaeyun Sim, từ nhỏ đã mắc căn bệnh oái ăm hệt như lời nguyền của mụ phù thuỷ trong những mảnh truyện cổ tích.
Xinh đẹp lại đoản mệnh, khó với đến đau lòng.
Từ lúc sinh ra, nhị hoàng tử luôn là người rất hiểu chuyện và trang nhã. Em thường cùng mẹ đi dạo vườn hoa hay rảnh rỗi xuống kinh đô chu du mua sắm đó đây, đến lúc về cung điện vẫn luôn chăm chỉ học tập và đọc sách.
Thời gian đó, cả xứ sở ai cũng biết đức vua có hai người con trai tài giỏi, bẩm sinh vừa tí tuổi đã nhận được không ít sự tôn kính từ dân chúng.
Tiếc thay, không biết từ đâu mà đột nhiên hoàng tử nhỏ phát bệnh nặng. Vừa tròn năm mười tuổi, cơ thể em bắt đầu dị ứng nhẹ với bụi, vài tháng sau dù cấp kê thuốc liên tục hay điều trị đủ thứ liệu trình, căn bệnh da liễu kì lạ chỉ được đà nặng thêm. Cả cung điện luôn vì em mà loạn cả lên, khắp người liên tục nổi mẫn đỏ, Jaeyun cứ gãi mãi trên làn da mong manh trắng muốt như muốn cào nát lớp biểu bì xinh đẹp ấy ra mà chẳng thể xua khỏi cơn dị ứng ngập lấy cơ thể mình. Cũng bởi căn bệnh này mà Jaeyun từ đó chẳng thể xuống kinh đô vì bụi bẩn và đông đúc người qua lại, chỉ với khoảng năm tên lính vừa đi tuần tra xong vây lấy em cũng đủ khiến Jaeyun phát bệnh ngất người ra.
Cuối cùng, em được cha ban cho một dinh thự riêng khi chỉ vừa vào mười hai tuổi. Nói trắng ra, là cách ly em với mọi người trong hoàng gia.
Đứa nhỏ hiểu chuyện như Jaeyun chắc chắn không thể không nhận ra thứ hàm ý tàn nhẫn đằng sau việc em có một chốn riêng thuộc quyền sở hữu của mình. Nhưng thành thử, Jaeyun cũng không thể làm gì hơn với căn bệnh này. Thế nên em luôn phải nhẫn nhịn, chịu đựng, luôn cố gắng để bản thân thật lạc quan với mọi thứ và vô cảm với đứa trẻ đơn côi lúc nào cũng rúc mình thút thít sâu bên trong tâm thức cằn cõi.
Đến năm em mười sáu, cả đất nước chẳng còn ai nhắc đến em. Bệnh tình của nhị hoàng tử chưa từng được công khai nên có những tin đồn thực hư bất phân luôn quanh quẩn dưới miệng thiên hạ, truyền tai hết người này đến người khác. Có người bảo em đã chết, cũng có người bảo em mắc bệnh lạ trở thành người thực vật, tin đồn nối tiếp rồi tan vào hư không rất nhanh.
Năm Jaeyun mười tám, em chẳng thiết tha gì việc bản thân mình có cô đơn, có bận lòng hay không nữa. Những thứ cảm xúc đơn thuần luôn vây lấy em từ tấm bé, đến khi đã thật sự trưởng thành, thật sự nghĩ thấu đáo hơn một chút, em cũng quen với việc bản thân sống ở nơi rộng lớn này chỉ có một mình và lâu lâu nghe thấy âm thanh của gia nhân bên ngoài làm việc.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất em không muốn công nhận rằng bản thân chỉ có một mình. Jaeyun đã nghĩ, chắc chắn đứa trẻ kia bên trong em không còn bướng bỉnh cầu ước một ai đó ở bên, dỗ dành em như mẹ, cùng em học tập như anh trai, hay vị vua luôn khiến em phải giương mắt ngưỡng mộ như cha nữa...
Hơn hết là em hiểu, là em tự lừa dối bản thân. Vốn họ cũng chẳng còn cần em. Chừng nào còn mắc căn bệnh này, học thức Jaeyun dù có cao đến đâu, thì em vẫn là đồ bỏ đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
• HeeJake • R O Y A L
FanfictionR O Y A L • HeeJake ---- Vị hoàng tử nhỏ xứ Einthion được mệnh danh là 'vị hoàng tử chết' cuối cùng cũng hay tin người đã có hôn thê. Nhưng mà khoan, vị hôn thê này liệu có đúng là một 'hôn thê' đích thực? Nghe nơi đâu châm biếm, vị hôn thê của ng...