Chap 27: Tuyết đầu mùa năm thứ 13

793 97 0
                                    

- Rốt cuộc là anh về nước từ lúc nào thế? Còn nữa, ai cho anh tới nhà cậu ấy một cách bất chính thế này hả??

**********

Koo Bonhyuk vừa bịt miệng Minyoung vừa vội vã kéo cô ra ngoài phòng khách rồi đóng cửa phòng ngủ lại.

- Con nhóc này thật là, bao nhiêu năm rồi mà tính tình vẫn không đổi. Anh mày đã làm gì Hanbin đâu mà cứ ầm ĩ lên thế hả?

- Anh là anh họ tôi nhưng tuổi tác thì cũng chỉ bằng tôi thôi đấy. Lên mặt cái gì chứ.

Vừa nói cô vừa ngồi phịch xuống sofa, thuận tay ném thẳng hộp quà trong tay lên người Koo Bonhyuk.

- Đồ của anh đấy. Thiệt tình, tới đây rồi còn nói người ta mua làm gì chứ?

- Cảm ơn nhé, bà chằn khó tính.

Minyoung nghe xong chỉ khẽ nguýt Koo Bonhyuk một cái sắc lẹm.

- Thế còn em, muộn thế này rồi đến nhà cậu ấy làm gì?

Koo Bonhyuk ngay sau đó cũng ngồi xuống cạnh Minyoung mở hộp quà ra xem thử. Bên trong là một quả cầu tuyết phát sáng có hình con mèo ngồi bên khóm lửa rất đáng yêu. Minyoung này quả thực chọn quà cũng quá khéo rồi.

- Cậu ấy hẹn em sang đây ăn bánh kem. Đây là năm thứ 10 rồi đấy Koo Bonhyuk à- vừa nói Minyoung vừa thở dài- Hai người có thể nào yêu nhau theo kiểu 4.0 không? Mấy cái trò này, từ thời bố mẹ em đã không còn dùng nữa rồi.

- Em than thở cái gì chứ? Anh muốn mà còn không được đây.

- Vậy anh đã nói chuyện với cậu ấy chưa? Chuyện hai người sao rồi?

- Chưa kịp hỏi thì đã ngủ mất rồi.

Koo Bonhyuk khẽ đáp, mắt vẫn đang nhìn vào quả cầu tuyết trong tay mà mỉm cười.

- Bây giờ đã về đây rồi thì hãy bù đắp cho cậu ấy đi. Mặc dù từng có lúc em khuyên cậu ấy nên từ bỏ cái người vô tâm là anh, thế nhưng mà hình như lời em khuyên không có tác dụng chút nào cả. Cậu ấy thực sự thích anh đến nỗi mù quáng luôn rồi. Nếu là em, trong 10 năm đó em thà đi tìm một người khác còn hơn...

Koo Bonhyuk chưa nghe nói hết câu đã quay ra búng một phát lên trán Minyoung, hắng giọng cảnh cáo.

- Này, em có phải là em của anh không thế?

- Cái đó thì em không biết, nhưng mà em là bạn của Hanbin. Hứ.

Koo Bonhyuk mặc dù lên tiếng cảnh cáo vậy thôi, thực ra cậu biết ơn Minyoung còn không đủ. Những năm tháng qua, nếu không nhờ có Minyoung ở bên chăm sóc cho Hanbin thay cậu, không nhờ có sự "theo dõi" của cô ấy rồi báo cáo lại cho Koo Bonhyuk, có lẽ cậu đã sớm không chịu nổi mà buông bỏ hết tất cả để quay về tìm Hanbin rồi. Cậu từng có suy nghĩ nông nổi tới mức, cậu chẳng cần gì cả, chỉ cần có Hanbin thôi là đủ. Thế nhưng vì đã có Minyoung ở đây rồi, Koo Bonhyuk cũng phần nào yên tâm hơn hẳn. Bây giờ mọi thứ đã ổn thỏa hơn, cậu mới có thể đường đường chính chính về đây mà theo đuổi Hanbin một lần nữa.

- Hanbin, cậu ấy thực sự rất thích anh đấy Koo Bonhyuk à...

Giọng nói Minyoung không còn vẻ đanh đá trách móc nữa mà lúc này bỗng trở nên trầm ổn sâu sắc lạ thường. Gắn bó với nhau 11 năm, 1 năm trung học và 10 năm kể từ ngày Koo Bonhyuk bay xa khỏi đất nước này, Minyoung hiểu Hanbin hơn bất cứ ai khác. Koo Bonhyuk vốn chưa từng thấy dáng vẻ Hanbin vì nhớ cậu mà trở nên thất thần vào mỗi năm tuyết đầu mùa rơi, chưa từng thấy Hanbin uống đến say khướt rồi gục đầu vào vai cậu khóc như một đứa trẻ giống cái cách mà cậu ấy vẫn thường làm với Minyoung vào những ngày cảm thấy trong lòng nhớ Koo Bonhyuk đến không thở nổi. Tất cả những điều ấy, Koo Bonhyuk đều không được chứng kiến.

Tuyết Đầu Mùa | BonbinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ