Chap 16: Điều ước

616 81 8
                                    

Nhà của Koo Bonhyuk khác xa trong tưởng tượng của Hanbin.

*********

Vốn tưởng là nhà của lớp trưởng Koo phải to lớn và đồ sộ lắm, vệ sĩ xếp hàng xung quanh dài dằng dặc vì cậu là con của ông lớn mà. Hoá ra đây chỉ là một căn biệt thự 5 tầng bình thường, cậu cũng đã nhìn thấy rất nhiều ở dưới Busan rồi không có gì lạ lẫm nữa. Trong ngoài thậm chí cũng chẳng có lấy một người quản gia, chỉ có một cô giúp việc khá lớn tuổi. Koo Bonhyuk đối với người này còn có vẻ rất lễ phép.

- Cậu chủ, hôm nay có bạn về sao?

Cô giúp việc ra chào Hanbin, nở nụ cười rất trìu mến rồi xoa xoa đầu Koo Bonhyuk.

- Hôm nay cô có thể về sớm ạ, có bạn cháu ở đây rồi nên cô không cần lo lắng gì đâu.

Cô cũng hiểu ý Koo Bonhyuk, chỉ gật đầu rồi sau đó lại chào Hanbin một lần nữa xong mới đi về. Khi cô đi rồi, Hanbin mới thỏ thẻ hỏi Koo Bonhyuk.

- Này, không phải đang có tuyết sao? Tại sao không để cô ở lại đây?

Koo Bonhyuk cầm tay Hanbin dẫn vào bên trong nhà, vừa đi vừa giải thích.

- Cô ấy còn phải về nhà chăm sóc gia đình nữa. Không cần bây giờ tôi bảo về, tối nay lúc chuẩn bị bữa tối cho tôi xong cô ấy cũng sẽ tự về luôn. Dù sao để cô ấy về từ bây giờ vẫn là tốt hơn.

Hanbin hiểu ra rồi. Hoá ra đây chỉ là người phụ trách việc nấu ăn cho Koo Bonhyuk hằng ngày thôi, còn Koo Bonhyuk thực sự là sống một mình trong căn nhà này mà không có thêm ai nữa cả. Nhưng mà sống thế này cậu ta không cảm thấy cô đơn sao?

Bước vào không gian bên trong nhà Koo Bonhyuk, cách bài trí đơn giản mà vẫn vô cùng sang trọng, thế nhưng lại toát lên vẻ gì đó lạnh lẽo đến đáng sợ. Có thể là vì chỉ sống có một mình, Koo Bonhyuk lại thường xuyên đi học không có nhà nên căn nhà chẳng có mấy dương khí. Hanbin mải nhìn ngắm xung quanh mà không để ý rằng bàn tay mình và Koo Bonhyuk vẫn đang nắm chặt nhau. Koo Bonhyuk thấy Hanbin đang say sưa như thế cũng không muốn buông tay ra. Thế là họ cứ đứng như thế mãi cho đến khi Hanbin sực tỉnh.

- Ờm... Tôi xin lỗi. Cậu đi thay đồ đi.

Hanbin mặt đỏ tía tai, còn Koo Bonhyuk lại trông vô cùng thoả mãn.

- Chờ tôi một lát nhé. Đừng chạy lung tung. Lát nữa chúng ta cùng nhau làm bánh đi.

- Tại sao lại làm bánh?

- Kỉ niệm 1 năm.

Koo Bonhyuk nháy mắt một cái sau đó xách cặp đi lên tầng, trước khi đi còn không quên bật máy sưởi ở tầng dưới cho Hanbin.

Khi Koo Bonhyuk đã đi khỏi, Hanbin liền đi loanh quanh khám phá xem nhà của học bá Koo thì sẽ khác người bình thường như thế nào. Cậu thấy ở tủ gỗ mộc cạnh lối lên tầng trên để đầy ảnh của Koo Bonhyuk ngày nhỏ, còn có cả huy chương, bằng khen, học bổng rồi cả cup thành tích nữa. Không hổ là Koo Bonhyuk mà. Giấy khen nhiều đến nỗi cảm thấy chiếc tủ này sắp không thể chứa nổi nữa rồi.

Tuyết Đầu Mùa | BonbinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ