Phương Nhi nằm lăn trên chiếc giường của chị gái cùng nhà. Thành thật mà nói thì em thích ở phòng của nàng hơn là phòng mình. Vì nó có chiếc cửa sổ rất lớn, căn phòng lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng. Chiếc ga giường mới được thay khi cả hai cùng dọn dẹp nhà cửa vào sáng nay nên vẫn còn vương mùi bột giặt. Thêm ánh nắng khô ráo chiếu vào khiến Phương Nhi càng gia tăng ước muốn dọn sang đây ở hơn nữa.
"Chị không định đi đâu thật à?"
"Nope."
Dù là ngày lễ nhưng Mai Phương vẫn không được rảnh tay. Vì những ngày trước lễ lịch trình của nàng quá dày nên vừa xong là đổ bệnh mất mấy ngày. Số lượng công việc tồn đọng lại bắt buộc phải giải quyết trong lễ.
Phương Nhi hướng mắt nhìn về phía nàng. Do ngược nắng nên em chỉ thấy được bóng lưng thẳng tắp đang ngồi trên bàn làm việc. Nàng nói với em rằng trong vòng bốn ngày lễ này, bản phác thảo cho collection mới của Yako phải được hoàn thiện, còn phải tính toán và thống kê một số chi phí khác. Các lớp học kỹ năng cũng không được phép nghỉ.
"Nếu như em chán thì về Cần Thơ chơi với Bảo Ngọc đi, tối nay nó về đó."
"Thôi, ở nhà cũng vui mà."
Mai Phương nghe em nói thế thì không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi lại tiếp tục vẽ vời trên laptop. Nàng cũng không biết từ khi nào mà em đã ngủ quên trên giường của mình. Chỉ đến khi nàng đau lưng, muốn nghỉ giải lao một chút, bước đến giường thì thấy em đang ngủ rất ngon. Đến cả điện thoại cũng quên tắt, còn đang chiếu phim sáng quắc.
Là ai ban nãy nói ở nhà vui mà bây giờ đã ngủ chán chê. Kể ra con bé này cũng lạ. Nàng thừa biết với tính cách của em, lễ lộc sẽ la cà ở ngoài phố, chụp choẹt các thứ ở mấy hàng quán xinh xắn, tối thì sẽ đi ăn uống rồi mới về nhà. Lễ năm ngoái được nghỉ bốn ngày giống năm nay và đó là những gì em đã làm ở Thanh Hóa. Vậy mà năm nay không những không về Thanh Hóa, mà còn an phận thủ thường ở nhà.
Nàng nhìn em một lúc lâu rồi thở hắt ra một hơi. Cứ thế này chắc em sẽ độc chiếm luôn chiếc giường này mất. Sau khi giúp em tắt điện thoại đi, nàng quay trở lại bàn làm việc.
***
Ngày nghỉ lễ thứ hai, Nguyễn Phương Nhi không lăn trên giường nữa vì em sợ mình lại ngủ quên. Em chuyển sang ngồi đọc sách bên cạnh nàng ở bàn làm việc. Vị trí mà được chiếu sáng toàn diện đến mức có đôi khi lén nhìn nàng, em phải ngẩn người vì nàng quá rực rỡ.
Mai Phương không có ý kiến gì về việc có em ngồi cạnh mình. Nhưng mà loại sách em đang đọc khiến nàng không thể không cảm thấy buồn cười. Một quyển sách về chính trị của tác giả nước ngoài. Đó là quyển sách dày nhất tồn tại trong căn hộ này. Nàng không biết em chọn nó vì em muốn đọc nó hay là vì nó dày nhất nữa.
"Chưa thấy ai nghỉ lễ mà đọc quyển sách nhức đầu như em."
"Đừng có mà coi thường em, em hiểu hết đó."
Nàng chỉ gật gù theo lời em nói. Ừ thì em hiểu, còn hiểu cái gì thì ai mà biết. Ấy nhưng sự thật là so với em, chuyện mà nàng đang làm còn nhức đầu hơn. Đống chữ số trên màn hình khiến đầu óc nàng rối tung rối mù hết cả lên. Tại sao lại bắt một người chỉ thích đọc chữ như nàng phải tính toán vậy?