Chương 16

68 0 0
                                    

Ứng Hoan chạy ra khỏi phòng, nhiệt độ trên mặt liên tục tăng, ngực ẩn ẩn đau, so với lúc trước còn đau hơn. Cô đỏ mặt, trộm dùng tay xoa một cái cắn răng: "... Từ Kính Dư, hỗn đản này, sức lực quá mạnh!"

Đau muốn chết!

Trong phòng huấn luyện, Ứng Trì cùng Trần Sâm Nhiên nắm cổ áo đối phương, cả hai đều đỏ mặt tía tai, không ai nhường ai, cũng không biết huấn luyện viên đi đâu, nếu ở đây mấy người này không dám lỗ mãng như vậy.

Thạch Lỗi muốn tách hai người ra, cố gắng khuyên nhủ: "Hai người các cậu mau buông tay, đừng thừa dịp huấn luyện viên đi họp mà gây sự, đợi chút nữa lại bị phạt."

Trần Sâm Nhiên hai tay gắt gao nắm lấy Ứng Trì, Ứng Trì khóa chân cậu ta, hai người ôm nhau lăn xuống đất, ai cũng không chịu buông tay. Thạch Lỗi đang chuẩn bị dùng vũ lực mạnh mẽ tách hai người ra liền thấy Ứng Hoan chạy tới, chạy nhanh nói: "Bác sĩ nhỏ, cô mau tới trị hai thằng nhóc này!"

Ứng Hoan: "..."

Cô đứng bên cạnh, rũ mắt nhìn hai thiếu niên, giọng nói vừa mềm mại vừa có ý dỗ dành: "Trần Sâm Nhiên, cậu buông tay, cậu xem cậu ôm đến nỗi Ứng Trì sắp thở không nổi."

Trần Sâm Nhiên trầm xuống càng dùng sức: "Dựa vào cái gì mà tôi phải thả trước? Cô là chị đương nhiên bao che cậu ta."

Ứng Hoan không có biện pháp, chỉ có thể nhìn về phía Ứng Trì, giọng nói càng mềm hơn: "Ứng Trì, em bỏ trước."

Ứng Trì cắn răng: "Không bỏ!"

Ứng Hoan: "..."

Lời cô nói cũng không nghe?

Ứng Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, ngón tay chọc sau lưng Ứng Trì, chọc nhẹ một chút ôn nhu hỏi: "Không bỏ sao?"

Ứng Trì nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, cậu... Con mẹ nó thật muốn cười!

Dù sao cũng không thể nhận thua!

Trần Sâm Nhiên nhìn vẻ mặt táo bón của Ứng Trì, lại nhìn thoáng qua Ứng Hoan đang thong thả dung dung cười ôn nhu, bỗng nhiên cảm thấy chính mình giống như đồ ngốc, thật mẹ nó không thú vị... Vừa định buông tay, Ứng Trì đột nhiên cười ầm lên, nước miếng phun vào mặt cậu ta luôn miệng xin tha: "Chị, chị.... Em buông, em buông..."

Trần Sâm Nhiên mắng câu: "TMD! Mẹ nó! Ứng Trì, cậu thật ghê tởm!"

Cậu hung hăng lau mặt, nhìn cánh tay của mình, tức đến muốn dậm chân, chỉ vào Ứng Hoan mắng: "A a a a a a tại cô! Hai chị em cô thật quá đáng, ghê tởm muốn chết!"

Ứng Hoan cười nhìn cậu: "Tôi làm sao?"

Trần Sâm Nhiên nhìn đôi mắt vô tội của cô, đáy lòng có một trăm câu thô tục cũng không thể mở miệng mắng được, cậu ta ghét bỏ mà lấy tay bôi lên quần áo, đi vào về phía toilet.

Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành nhìn đến trợn mắt há mồm.

Vài giây sau, vài người hướng Ứng Hoan giơ ngón tay cái.

"Chịu phục, quả nhiên nam nhân phải để nữ nhân ứng phó, lấy nhu thắng cương."

"Vẫn là bác sĩ nhỏ có biện pháp, xem bộ dạng uất nghẹn của Trần Sâm Nhiên liền muốn cười ha ha ha!"

"Trần Sâm Nhiên có thói ở sạch, bị Ứng Trì phun mặt mặt nước miếng có lẽ còn khó chịu hơn bị đánh mấy cái..."

Ứng Hoan cười một chút, không quá để Trần Sâm Nhiên trong lòng, ngồi bên cạnh Ứng Trì liếc nhìn cậu: "Em làm gì mà chọc đến cậu ta? Biết rõ cậu ta thích gây sự, sao không cách xa cậu ta một chút?"

Ứng Trì có chút buồn bực: "Em không trêu chọc cậu ta, là miệng cậu ta không sạch sẽ, nói em luyến tỷ, còn nói chị đeo niềng răng khó coi, nói chị răng hô."

"Cậu ta nói chị thì kệ cậu ta, dù sao cũng không nói em."

Thiếu niên chống người ngồi dậy, lắc lắc đầu.

Trong lòng Ứng Hoan mềm nhũn duỗi tay xoa đầu cậu: "Về sau cậu ta nói chị cái gì, em cũng đừng gây lộn với cậu ta, coi như không nghe thấy là được."

Từ Kính Dư đi ra, nhìn về phía Ứng Hoan đang dỗ dành thiếu niên xù lông, mặt không biểu tình nhìn về phía Thạch Lỗi: "Xảy ra chuyện gì?"

Không thể ngừng yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ