Chương 65

73 0 0
                                    

Ứng Hoan quả thực có chút tức giận, cô cảm thấy yêu đương mà quá nổi bật sẽ có áp lực, tục ngữ nói "Thấy ánh sáng sẽ chết", Từ Kính Dư là vận động viên nhưng anh đẹp trai như vậy, sau này sẽ càng nổi tiếng hơn, về sau sẽ càng được nhiều người chú ý, lời đồn đãi vớ vẩn cũng theo đó tăng lên.

Bọn họ vừa mới bắt đầu, cô thừa nhận, cô không có trái tim mạnh mẽ như anh.

Ứng Hoan nhìn Ứng Trì và ba mẹ đã đi gần đến chỗ ngoặt ở lầu ba, cũng không chú ý đến bọn họ. Cô nhìn Từ Kính Dư nói nhẹ: "Đúng vậy, tức giận."

Từ Kính Dư ôm eo cô: "Ứng Tiểu Hoan, phải công bằng một chút, em đã gặp ba mẹ anh rồi, nếu ba mẹ em nghi ngờ, chờ đến lúc bọn họ hỏi còn không bằng anh tự thẳng thắn."

Ứng Hoan nhíu mày: "Nhưng mà ba mẹ em và ba mẹ anh tính cách không giống nhau, nhà em cũng không giống nhà anh, em cảm thấy chuyện này anh nên nói với em một tiếng..."

Từ Kính Dư chống má, trong lúc nhất thời không nói ra lời.

Hai người trầm mặc vài giây.

"Này, hai người làm gì mà còn chưa lên, mọi người đều..."

Ứng Trì đi được một đoạn lại quay lại, đứng ở chỗ ngoặt, thấy Từ Kính Dư ôm Ứng Hoan, thanh âm dừng lại, cậu gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng lại nhịn không được mắng: "Từ Kính Dư, anh chú ý một chút! Đây là nơi công cộng đấy!"

Từ Kính Dư nhìn lên, bàn tay đặt trên eo Ứng Hoan nắm thật chặt cúi đầu nói: "Tối nay lại nói?"

Ứng Hoan gật đầu: "Vâng."

Ứng Trì thấy bọn họ đi lên, xoay người đi tiếp, trước khi đi còn trợn trắng mắt một cái.

Phòng ăn rất lớn, ba hàng ghế dài vây quanh một bàn ăn.

Bởi vì đều là người trong câu lạc bộ nên Từ Kính Dư cũng hiểu biết ít nhiều khẩu vị và sức ăn của mọi người, đơn giản chính là muốn ăn thịt, cho nên lúc đặt phòng anh đã đặt luôn đồ ăn, bây giờ đi đến đã có đồ ăn được mang lên.

Ứng Hoan ngồi xuống cạnh Lục Mỹ, Từ Kính Dư liền ngồi xuống bên cạnh cô.

"Đợi chút cơm nước xong muốn đi chỗ nào?"

"Mới bắt đầu ăn đã nghĩ đến tăng hai?"

"Có sắp xếp gì không? Kính Vương trả lời một chút."

Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Thạch Lỗi: "Có, chỗ cũ đi."

Ngô Khởi cùng mấy huấn luyện viên ngồi ở một bàn khác, nghe vậy lắc đầu, huấn luyện viên Lưu nói: "Đám nhóc này, thi đấu còn chưa kết thúc đã nghĩ tới chơi."

Ngô Khởi cười cười: "Thôi, để bọn nó thả lỏng đi."

Sau khi ăn xong là 8 giờ, Ứng Hải Sinh ra ngoài đã nửa ngày, thân thể ông không thích hợp thức đêm, cũng không thích hợp đi mấy nơi như KTV, Lục Mỹ nói muốn đi về trước.

Từ Kính Dư nhìn về phía bọn họ cười nói: "Cháu đưa hai người đi."

Ứng Hải Sinh xua xua tay: "Không cần đưa không cần đưa, cháu cứ ở lại đi, chú về cũng phải mất hơn ba giờ." 

Ông nhìn biểu tình kiên trì trên mặt Từ Kính Dư, khóe miệng lộ ra ý cười: "Người trẻ tuổi các cháu cứ chơi đi, nhiều người như vậy lại là sinh nhật Tiểu Hoan, hai đứa xem như là chủ nhà, không nên vắng mặt, chú gọi xe về vẫn tốt hơn."

Lục Mỹ cũng nói: "Đúng thế, Tiểu Hoan lại đây một chút."

Ứng Hoan hiểu Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ, hai người luôn như vậy, cô nhìn về phía Từ Kính Dư nhỏ giọng nói: "Anh ở lại tiếp đón bọn họ đi, em và Ứng Trì đưa ba mẹ lên xe."

Từ Kính Dư liếc nhìn cô một cái cười: "Cũng được."

Ứng Hoan cùng Ứng Trì đưa ba mẹ xuống lầu, thời gian này không dễ gọi xe, Ứng Hoan đứng chờ cùng họ, Ứng Trì đi gọi xe.

Lục Mỹ lôi kéo Ứng Hoan hỏi: "Cái kia, Tiểu Dư đối với con có tốt không?"

Ứng Hoan không quen nói về bạn trai với ba mẹ, có chút ngượng ngùng hàm hồ nói: "Có ạ, anh ấy đối với con rất tốt."

"Mẹ thấy thằng bé rất tốt, thẳng thắng lại thành khẩn, vừa thấy liền biết rất có chủ kiến, tính cách khả năng tương đối mạnh mẽ. Chủ yếu là điều kiện tốt, thằng bé còn ít tuổi đã có xe tốt như vậy, ba nó làm kinh doanh khẳng định điều kiện gia đình tốt hơn nhà mình rất nhiều..." 

Không thể ngừng yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ