Ngoài trời mưa tầm tã, nước mưa trắng trời tựa như k thể thấy được ai đang ở phía xa. Ngoài cổng lớn nhà họ Trần xuất hiện bóng dáng của 1 cô gái nhỏ đang quỳ gối
"Ba... xin ba... xin ba hãy cứu bà ngoại."
Tiếng gào khóc của cô như xé lòng như tuyệt vọng. Ngôi nhà lớn này từng là nơi cô sống cùng ba mẹ và a trai nhưng giờ đây cô chỉ là 1 đứa trẻ bị bỏ rơi bị ba mình vứt bỏ. Cô chỉ cồn lại 1 mình cùng bà ngoại. Bà ngoại đưa cô về nhà 2 người sống lương tựa nhau. Vậy mà thật trớ trêu số mệnh trêu người bà cô đột ngột tái phát bệnh tim bác sĩ nói cần có 1 số tiền rất lớn để làm phẫu thuật. Nhưng cô lấy đâu ra 300 triệu. Lương tháng của cô chỉ đủ để 2 bà cháu sinh hoạt và mua thuốc cho bà. Cô phải cắn răng quay lại đây mặc kệ sỉ nhục từ người mẹ kế cay nghiệt và sự thơ ơ của người cô gọi là ba. Bà ta nói cô k phải con ruột của ông, cô là kiệt tác mà mẹ cô buông thả bên ngoài còn vứt trước mặt cô tờ giấy xét nghiệm DNA chứng minh cô chẳng liên quan gì đến họ. Cô đã thề sẽ k bán lấy cũng như quay lại đây. Nhưng vì bà ngoại người thân duy nhất trên đời của cô, cô chấp nhận bỏ xuống tôn nghiêm để xin họ giúp đỡ. Nước mưa rơi như sối lạnh con người cô hòa tan đi những giọt nước mắt nóng bỏng đang lăn dài trên má. Đôi mắt cô đỏ hoe nhìn về phía cửa lớn mà họ Trần. Cô đã quỳ ở đây rất lâu nhưng đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ của trên dưới nhà họ Trần.
Bỗng nhiên cổng lớn đc mở ra 2 người phụ nữ cao ngạo cầm ô lớn bước tới trc mặt cô. Nhếch miệng cười khinh miệt
"Ta nói này Trần Giang. Bà ngoại cô ta nghĩ cũng lớn tuổi rồi. Sống vậy là đủ rồi cần gì phải cố chữa bệnh làm gì cho mệt mỏi"
Cô rùng mình ngước khuôn mặt đẫm nước lên nhìn vào 2 người phụ nữ vẻ mặt đau đớn mà cầu xin
"Dì con xin dì hãy nói với ba..."
Chưa để cô nói hết câu mụ đã gằn giọng nói
"Ba. Ha... ai là ba cô ta đã nói cô k hề có xíu quan hệ huyết thống nào với Chính Hạo rồi. Cô k hiểu hay giả vờ k hiểu?"
Bà ta trưng khuôn mặt chán ghét chẳng muốn nói với cô bất cứ lời nào cả đưa tay vứt tấm thẻ xuống trước mặt cô như bố thí
"Đây là 100 triệu coi như tiền cho cô lo hậu sự cho bà cô. Từ nay về sau đừng quấn lấy cái nhà này nữa. Cái đồ dã chủng..."
Câu nói như cứa vào tim của cô đâm ngàn dao vào vậy. Cô nhặt lấy tấm thẻ định nói thêm vài lời nhưng trước mặt đã chẳng có ai nữa cổng lớn nhà họ đã đóng lại từ lâu từ xa chỉ nghe được tiếng nói chanh chua cùng tiếng mưa vẫn rào rào
"Hứ. Cái đồ con hoang thật phiền phức. Sao bà già kia k chết luôn đi chứ""Mẹ.... thôi kệ đi sau lần này cô ta chẳng chẳng tới đây nữa."
"Ai mà biết được cô ta thiếu tiền lại đến đây vòi vĩnh. Đước cái mặt đấy sao k đi kiếm não già nào đó mà bán thân kiếm tiền"
Từng lời nói cứ văng vẳng vào tai cô. Cô đau nhưng biết làm sao đây. Giờ đây cô chỉ biết thân phận mình thấp hèn. Cô phải nhịn vì bà cô sẽ nhẫn nhịn tất cả. Cô nhặt tấm thẻ rồi rời đi trong màn mưa rời xa sự miệt thị này

BẠN ĐANG ĐỌC
Làm Lại Một Lần( H +)
RomanceMột lần tình cờ gặp lại sau 5năm vậy mà cô bị anh ép lên giường. Dùng danh nghĩa lấy tiền mua vui giao hoan với cô Lần sau gặp lại anh nói với cô:" làm người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ giúp e trả thù" 🏯 Truyện do mình tự nghĩ và tự viết hi vọng nhận gó...